Khóc Một Quan Tài Rỗng

Chương 10

Vô Tâm chống chân lên hòn đá lớn, anh chễm chệ ngửa mặt nhìn lên vầng trăng tròn vành trên bầu trời đen.

“Ta không thích mày chạm vào hắn.”

Huyễn Huyền tức giận, toàn thân toát lên khí lửa màu tím. Vô Tâm đá mắt nhìn anh ta, vừa hờ hững vừa lạnh nhạt, anh chẳng nể nang gì.

“Ở đây không có chuyện của mày, mày nên lượn ra xa một chút.”

Huyễn Huyền không nhịn nổi cơn tức giận, ngay lập tức phóng một tia sét sáng lòa về phía Vô Tâm. Chỉ thấy Vô Tâm bỉnh thản đạp chân bay lên không trung. Hòn đá hứng trọn tia sét, ngay lập tức vỡ tan ra. Hai tay Vô Tâm nghiêm chỉnh đặt phía sau hông, lưng thẳng đầu thẳng, hiên ngang đáp bước trên mặt đất.

“Ngươi nói chuyện kiểu gì thế hả? Có tin ta đánh nát miệng ngươi ra không?”

Dõi theo ánh trăng sáng tỏ, trên cây cây thánh giá cắm trên bậc thềm cao, một dáng người xuất hiện. Giọng nói trầm trầm lạnh băng vang lên khiến Huyễn Huyền tê cứng toàn thân không dám cử động.

“Trăng thanh gió mát, rất thích hợp để ôn lại chuyện xưa.”

Vô Tâm nghiêm trang ngẩng đầu nhìn lên, khóe môi anh cong nhẹ.

“Thanh Xuyên, ta biết ngươi sẽ tới mà.”

Phạm Thanh Xuyên ngả người, toàn thân dựa vào không khí, hai chân vắt chéo, tay khoanh trước ngực. Anh điêm nhiên đáp lời.

“Vô Tâm ơi Vô Tâm, ngươi không cần tỏ ra hiểu ta như thế.”

Phạm Thanh Xuyên đạp chân lấy đà nhảy xuống đất, anh từ từ bước đến bên cạnh cái xác. Đưa một cánh tay hướng xuống, ánh mắt anh thanh bình, yên tĩnh như nước sông.

“Dù sao cũng cảm ơn ngươi đã độ chú cho cơ thể này.”

Phạm Thanh Xuyên bỗng hóa thành làn khói đỏ, xếp thành hàng đi thẳng vào tim cái xác dưới đất. Huyễn Huyễn mắt tròn mắt dẹt bước lên trước một bước, anh bất ngờ thốt lên đầy kinh ngạc.

“Cơ thể của mày...! Chẳng phải cơ thể mày... đã bị hủy trong trận Quỷ Cốc ba ngàn năm trước rồi sao? Sao... sao lại...”

Phạm Thanh Xuyên vắt chéo tay phải trước ngực, anh từ từ ngồi dậy. Vừa bóp vai trái vừa xoay khớp cổ một cách khoan khoái.

“Vô Tâm! À không, Vô Lượng mới đúng.”

Phạm Thanh Xuyên bỏ lơ Huyễn Huyền, anh đi tới đứng đối diện Vô Tâm.

“Vô Lượng! Mấy nay mày điều khiển cơ thể của Vô Tâm... có vui không?”

Vô Tâm nhếch nhép khoanh tay trước ngực, vừa oai phong vừa thách thức.

“Ngươi đang nói cái gì vậy. Ta không hiểu.”

Phạm Thanh Xuyên thấy chán ngấy cái kiểu giả ngốc, anh nhếch mép khinh bỉ.

“Đến lúc, mày phải cút rồi.”

Phạm Thanh Xuyên dứt khoát đánh một đường sáng thẳng vào trán Vô Tâm. Một ngọn lửa màu nâu bật ra, rơi xuống đất. Vô Tâm đau đớn ôm lấy l*иg ngực, khụy gối gục người, chống tay trái xuống đất. Sau những đợt thở dốc ngắt quãng, Vô Tâm dần dần hồi phục. Đôi mắt anh chuyển từ màu vàng đυ.c sang màu lục vàng trong veo tinh khiết. Đôi môi mọng bóng, dần hồng hào hơn.

“Không thể nào!”

Huyễn Huyền kinh sợ thụt lùi vài bước, đôi chân không đủ vững để dựng chắc cơ thể.

Phạm Thanh Xuyên lạnh lùng đưa mắt nhìn ngọn lửa màu nâu nằm yên tịnh dưới đất, rồi lại liếc nhìn đôi mắt màu tím sáng long lanh của Huyễn Huyền. Anh buông lời thẳng thắn.

“Huyễn Huyền, ngươi còn chiêu trò gì, thì nôn hết ra đi. An tâm, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi một món quà nhỏ rồi.”

Phạm Thanh Xuyên đỡ Vô Tâm đứng dậy, anh thản nhiên buông giọng gió, nhỏ nhẹ như đang hát.

“Biết điều... thì ngoan ngoãn... quay về rừng Quỷ Đại Tuyền chờ ta.”

Huyễn Huyền chưa kịp phản ứng, Phạm Thanh Xuyên đã kéo Vô Tâm biến mất ngay lập tức. Trên mặt đất chỉ còn làn khói mờ dần và rồi mất hút hoàn toàn. Huyễn Huyền chẳng mấy vui vẻ, anh đủng đỉnh tiến lên, hút ngọn lửa Tâm Hỏa nâu vào lòng bàn tay.

“Ta không ngờ, hắn có thể hồi phục được ba phần ma thuật. Ta càng không thể ngờ, hắn có thể tìm được cơ thể ban đầu của hắn.”

Cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay trống trơ của mình, Huyễn Huyền lắc đầu chán nản.

“Hắn luôn làm ta bất ngờ. Cái nhan sắc mĩ nam ấy sẽ khiến trái tim bé bỏng của ta rơi rụng mất.”

Nắm chặt bàn tay lại, Huyễn Huyền thở dài nặng nề.

“Hazz! Để ta đưa ngươi xuống thành phố, kiếm lấy một cơ thể đẹp đã.”

Huyễn Huyền tan thành khói tím, làn khói bay về phía trung tâm thành phố. Mặt trăng lẳng lặng tỏa sáng trên bầu trời đêm buồn bã, gió hiu hiu, thổi quạnh quẽ cả một vùng dân cư sầm uất.

Đêm khuya trở lạnh, Phạm Thanh Xuyên vừa trở về phòng bệnh. Chẳng nói chẳng rằng liền thả Vô Tâm ra, khiến anh ta ngã “bịch” xuống sàn. Căn phòng tối khiến Thanh Xuyên thấy nhạt nhẽo nhàm chán. Anh búng ngón tay, đèn điện đồng loạt được bật, căn phòng bừng sáng. Trên chiếc giường trắng, Hắc Thế Thiên co chân ngồi đợi. Đôi mắt buồn bã, sầu thảm của anh khiến Phạm Thanh Xuyên thấy hơi chạnh lòng.

“Thế Thiên, ngươi đợi ta sao?”

Hắc Thế Thiên hững hờ ngẩng mặt lên nhìn Phạm Thanh Xuyên. Vừa trách vừa giận, anh rầu rĩ nói nhỏ.

“Tôi lo anh gặp chuyện thôi.”

Phạm Thanh Xuyên lúng túng không biết phải làm sao. Hắc Thế Thiên buồn bã xuống giường, anh lẳng lặng đi ra. Cánh cửa phòng bệnh bật mở, Phạm Thanh Xuyên bỗng thấy bản thân thật tệ. Anh chạy tới nắm chặt cổ tay Hắc Thế Thiên.

“Này!”

Phạm Thanh Xuyên cố tình giữ Hắc Thế Thiên lại, không để anh ta rời đi.

“Ta xin lỗi, là do ta không tốt. Để ngươi phải lo lắng rồi.”

Vô Tâm ngạc nhiên đứng đơ người ra, không dám tin vào mắt mình, anh kinh ngạc nghĩ thầm trong bụng.

“Thật không thể ngờ Ma chủ lại có mặt ấm áp như thế.”

Hắc Thế Thiên giận rồi, anh tức tối gạt nhẹ tay của Phạm Thanh Xuyên ra. Anh buông một cái nhìn thất vọng, một giọng nói khàn đặc như bị đau họng.

“Ừ.”

Hắc Thế Thiên quay lưng bước đi. Phạm Thanh Xuyên chợt thấy trong lòng trống rỗng.

“Chuyện gì thế này, tại sao ta lại thấy khó chịu khi hắn lạnh nhạt với ta như thế?”

Cả căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo, cô quạnh. Từng đợt gió thổi vào qua ô cửa sổ càng khiến không khí quánh đặc hơn. Phạm Thanh Xuyên đứng đơ ra trước cửa phòng khiến Vô Tâm bất lực chỉ đành ngồi ngoan ngoãn trên ghế gỗ, tự mình dưỡng thương.

。。。