Khóc Một Quan Tài Rỗng

Chương 9

Nắng vàng rọi vào phòng bệnh qua ô cửa sổ, Phạm Thanh Xuyên thẫn thờ tựa lưng vào gối. Anh thả lỏng toàn thân, đưa đôi mắt sâu buồn nhìn ra vùng trời xanh thẳm. Trên bệ cửa sổ trống trơ bỗng xuất hiện một cơn lốc xoáy nhỏ, nó lớn dần lớn dần rồi tụ lại thành một thanh niên trẻ bảnh bao cường tráng. Hắn khoanh tay trước ngực, đứng nghiêm người trong màn mưa lông vũ màu đen.

“Nhẫn Tâm chủ, ta đến để đưa ngài trở về.”

Phạm Thanh Xuyên lảng mắt né tránh. Giọng nói phả hơi, trầm trầm ấm áp của anh càng làm căn phòng thêm phần buồn tẻ.

“Hắc Bạch, ngươi có nghĩ bọn chúng đáng chết không?”

Hắc Bạch lạnh lùng ngước mắt lên nhìn, vẻ cung kính trang nghiêm trưng hết lên mặt. Giọng điệu lời nói sắc lạnh ngắn gọn đến sởn gai ốc.

“Ngài thấy chúng đáng chết, thì ta sẽ gϊếŧ hết họ. Ngài thấy chúng đáng sống, ta sẽ để họ sống.”

Phạm Thanh Xuyên điềm tĩnh nghiêng đầu nhìn Hắc Bạch, chiếc áo khoác da lóng loáng vừa hay tôn nổi cái lãnh đạm của anh ta. Cái vẻ lạnh lùng vô tình, chỉ biết gật đầu nghe theo mệnh lệnh của Hắc Bạch khiến Phạm Thanh Xuyên thấy xót xa.

“Cái tên Thế Thiên đó không giống họ, hắn đã cứu ta.”

Hắc Bạch mặt không biến sắc, giọng trong vắt chẳng chút vương tình.

“Nhưng hắn là con người, đã là con người thì dù hắn có tốt đến mấy cũng sẽ hại ngài.”

Phạm Thanh Xuyên đắn đo, anh rũ mày buồn thảm tỏ ra khó xử.

“Cứ để vài hôm nữa. Ta muốn xem xem, những kẻ phản bội ta có kết cục thế nào.”

Trầm ngâm suy nghĩ thêm vài giây, Phạm Thanh Xuyên lấy lại tinh thần, nói thêm bằng một chất giọng khó lường.

“Hắc Bạch, ngươi đi điều tra xem tên Huyễn Huyền kia muốn làm gì.”

Hắc Bạch nghiêm túc gật đầu.

“Vâng.”

Phạm Thanh Xuyên nhếch mép cười nhẹ, ánh nhìn sâu thẳm đầy gian kế ghim chặt vào con chim én nhỏ đang đậu trên bệ cửa sổ.

“Nhẫn Tâm Hỏa thoát khỏi phong ấn cũng được vài ngày rồi, nhưng đám cảnh sát trật tự kia vẫn chưa có hành động gì. Quan trọng hơn là đám nhà nghiên cứu khoa học kia cũng im hơi lặng tiếng. Khiến ta cũng hơi hiếu kì đấy.”

Hắc Bạch nhanh nhạy nhận việc.

"Vậy, ta đi điều tra ngay.”

“Không cần.”

Phạm Thanh Xuyên lạnh lùng lật chăn ra, anh thong dong bước xuống sàn. Cánh tay anh nhẹ nhàng đưa ra, một tia sáng màu đỏ phi thẳng tới bao trùm con én nhỏ, tiếng nó kêu cứu càng lúc càng thảm thiết. Phạm Thanh Xuyên chỉ cười, một nụ cười vô cảm.

“Hắc Bạch, ngươi chỉ cần theo sát tên Huyễn Huyền kia. Hắn phản bội ta, thì ta cũng phải có “quà” dành cho hắn.”

Tia sáng màu đỏ vụt tắt trên tay Phạm Thanh Xuyên, tiếng than khóc của con én tội nghiệp bỗng đứt quãng. Chim én sợ hãi vỗ cánh, vội vàng hấp tấp bay vυ't lên trời xanh. Phạm Thanh Xuyên nhìn bàn tay trống trơ của mình, anh mỉm cười sảng khoái.

“Cứ để ta từ từ chơi với bọn cảnh sát kia. Còn đám nhà khoa học... thì để sau rồi tính.”

“Vâng.”

Hắc Bạch cúi đầu chào cung kính rồi tan thành khói đen, biến mất trong chớp mắt. Phạm Thanh Xuyên giơ bàn tay còn lấm lem, chỗ nổi chỗ mờ, có vùng còn nhạt trong đi. Anh thở dài nặng nề.

“Không thể sống như thế này được, phải nhanh chóng tìm lại linh hồn chứa cơ thể ban đầu của mình.”

Lẳng lặng bước lên một bước, Phạm Thanh Xuyên hóa thành khói đỏ. Làn khói hóa bông tơ rồi tan dần, mất hút.

Hắc Thế Thiên nằm mơ màng trên giường bệnh. Chợt giật mình tỉnh giấc, anh ngồi bật dậy, mắt trừng đỏ lừ nhìn thẳng, tay chân vội vã vung vẩy dật phắt kim chuyền nước ra. Hắc Thế Thiên lật tung chăn, chồm khỏi giường bệnh. Vừa mở cửa phòng, anh vớ ngay được cô y tá xinh đẹp. Vội kéo cô ta lại, anh hấp tấp hỏi ngay.

“Cô ơi, cô có biết bệnh nhân hôm trước tôi cõng tới nằm ở phòng bệnh nào không cô.”

Nữ y tá nhíu mày suy nghĩ vài giây, cô vui vẻ cười.

“À, anh đang tìm cái người bị nạn được cảnh sát đưa vào bệnh viện cùng ca với anh à?”

Chả biết nữ y tá nói cái gì, Hắc Thế Thiên lo quá nên cứ ừ ờ vớ vẩn. Anh gật đầu nhận ngay.

“Ờ ờm, đúng... đúng rồi đó.”

Nữ y tá chỉ ngón trỏ hướng về phía trước, cô thân thiện.

“Bệnh nhân ấy đã được đưa tới phòng hồi sức rồi. Là phòng số mười ba phía bên tay trái.”

“Cảm ơn, cảm ơn cô.”

Hắc Thế Thiên cố chạy theo hướng ngón tay của nữ y tá. Vừa tới nơi, anh vội vàng đẩy cửa đi vào.

“Thanh Xuyên!”

Căn phòng trống trơ, chẳng có người. Hắc Thế Thiên mệt mỏi đi vào trong, anh ngồi lên giường nhìn cái chăn xô xệch bên cạnh. Chợt thở dài, lòng nặng trĩu.

Trời sầm tối, tại nghĩa địa Đìa Ngâm, bên cạnh một gò đất lớn là một cái xác nguyên vẹn được đặt chỉnh chu trên chiếc chiếu mỏng. Vô Tâm thong dong ngồi vắt chéo chân trên hòn đá lớn. Anh đưa đôi mắt trong vắt thanh bình, nhìn ngắm gò đất cao. Con ngươi trong tròng mắt hơi đυ.c màu nâu sẫm, ngay lập tức anh trở thành một con người sáo rỗng vô tri. Bờ môi mọng bóng loáng nở nụ cười mỉm an nhiên, Vô Tâm chống tay cằm chễm chệ chậc lưỡi, đá mắt nhìn bụi cây phía đối diện.

“Huyễn Huyền, ngươi định đứng đó tới bao giờ?”

Lùm cây tối um loạt xoạt rung rinh, chàng trai tuấn tú ghé người xuất hiện. Trên cổ, trên tai, trên tay thậm chí là ngực áo, đâu đâu cũng là kim cương sáng lóa. Bộ com lê màu tím diễm lệ bóng tráng vừa sang trọng lại vừa bắt mắt, nó khiến Huyễn Huyền nổi hẳn dưới ánh trăng.

“Ta nhớ là... ta trốn kĩ lắm rồi mà. Ngươi tinh mắt thật đấy!”

Vô Tâm chán chường xuôi mắt nhìn xuống đất. Giọng anh nản vãn khiến khung âm vang lên một cách hụt hơi.

“Những viên kim cương kia đã phản bội mày đấy.”

Huyễn Huyền chớp chớp mắt đinh ninh cúi đầu nhìn xuống vạt áo đính kim cương lấp lánh. Anh thở dài, thản nhiên dang hai tay trễ ngang hông.

“Nhưng không thể phủ nhận rằng, chúng rất đẹp khi được đính trên bộ đồ này.”

Vô Tâm đảo hờ con mắt, anh chán ngán cái thứ hào quang mà vật chất vô tri mang lại. Huyễn Huyền thấy anh làm thinh, liền chỉ tay vào cái xác bên cạnh gò đất mà hỏi.

“Vậy rồi, mày định làm gì với tên này. Dù sao hắn cũng là đại úy đấy, mày cũng nên chôn cất hắn đàng hoàng một chút.”

Vô Tâm nhoẻn miệng cười nhạt, nhẹ nghiêng đầu ngắm nhìn cái xác.

“Ta không có ý muốn chôn cất cái xác này.”

Huyễn Huyền hiếu kì bước từng bước nhỏ, chậm rãi ngồi xuống sát bên cái xác. Anh chèm chẹp môi mép, đưa tay ra sờ má Trần Duy Kiên.

“Nhanh sắc này... thật khiến con tim ta rung động. Hắn... hắn quá giống Ma chủ, quá giống Phạm Thanh Xuyên.”

Vô Tâm lạnh lùng lấy trong túi áo ra một chiếc bật lửa, anh búng mạnh nó bay về phía Huyễn Huyền. Bật lửa đập mạnh vào tay, khiến anh ta giật nảy mình mà rụt tay lại. Huyễn Huyền trừng con mắt trắng dã man rợ nhìn Vô Tâm, anh điên tiết quát lớn.

“Vô Tâm, mày làm vậy là có ý gì đây?”

。。。