Khóc Một Quan Tài Rỗng

Chương 11

Bảy giờ sáng, sân bay Nội Bài chật kín người. Phóng viên nhà đài dựng mic đu tin ngay khi nhân vật chính bước ra. Trong khi các paparazzi bận rộn nháy ảnh thì phía xa xa, một nữ phóng viên bắt đầu đưa tin.

“Hiện tại, chúng tôi đang ở sân bay Nội Bài. Ai nấy đều vui vẻ đón nhà khoa học Vân Trí Vĩ.”

Đám đông phía xa hét toáng lên làm lạc đường mic của nữ phóng viên. Một quả cầu màu đỏ cháy lửa nện thẳng vào chính giữa, nơi các vệ sĩ đang vây tròn quanh một nhà khoa học.

“Nhẫn Tâm hỏa gϊếŧ người rồi!”

Khói lửa lốm đốm, những người dính phải khí lửa của quả cầu đều bỏng rộp toàn thân mà chết đau chết đớn. Có kẻ còn chẳng có thời gian mà dãy dụa, đã chầu ông bà ngay từ lúc nhiễm khí. Sảnh sân bay hoảng loạn, người còn sống dẫm lên xác người đã chết để bỏ chạy. Cảnh tượng những người còn ngáp ngoải quơ tay túm lấy chân những người khác, cầu mong được cứu đã lột tả sự tan thương. Trong lúc hiểm nguy thì thân ai nấy lo, mạng ai nấy giữ, nhà khoa học Vân Trí Vĩ vừa về nước đã chết ngay tại sảnh sân bay.

Trong tòa biệt thự sang trọng, rộng lớn, một người mặc áo kaki trắng ung dung đo mực nước trong ống nghiệm. Thong dong kéo ngăn tủ ra, anh cầm một túi máu tươi bỏ lên mặt bàn. Một tên áo đen mở cửa phòng, hắn đi vào, đứng nghiêm chỉnh cúi đầu sau cái bóng của tên áo trắng.

“Tiến sĩ Đông, nhiệm vụ đã hoàn thành. Vân Trí Vĩ đã chết.”

Đông Vũ Quân chầm chậm cầm ống nhỏ lên, cẩn thận nhỏ một giọt dung dịch vào ống nghiệm. Vừa làm, anh vừa nói bằng giọng cô đặc, sâu lắng.

“Xong rồi thì còn việc bên truyền thông. Tao muốn bát nước bẩn này hất hết lên người Nhẫn Tâm hỏa. Mày hiểu rồi chứ?”

“Dạ.”

Tên áo đen lại cúi đầu cung kính thét lời to rõ. Hắn xoay người sải bước thật dài đi ra khỏi phòng.

“Soạch!”

Tiếng cửa phòng đóng lại, Đông Vũ Quân nâng ống nghiệm lên cao, tay phải cầm ống nhỏ giọt có chứa máu tươi. Từ từ, cẩn thận nhỏ một giọt vào ống nghiệm. Miệng vừa kịp nở nụ cười ranh ma đắc chí thì ống nghiệm bất ngờ nổ tung. Tay trái Đông Vũ Quân còn cầm hờ một chút miệng ống nghiệm. Mặt mũi anh đen nhẻm, đầu tóc bù rù bụi mù. Đông Vũ Quân đứng hình, khí khói màu trắng ngun ngút bay lên trên đỉnh đầu anh.

Hắc Thế Thiên buồn bã ngồi trên chiếc ghế đá ngoài bờ hồ. Lâm Ân Thương chạy tới, cậu chìa ra trước mặt anh ba xiên thịt nước nóng hổi thơm ngon.

“Anh Thiên, anh mau ăn đi.”

Hắc Thế Thiên chầm chậm đưa tay ra, anh cầm lấy ba xiên thịt. Sắc mặt vẫn ủ rũ, buồn rượi như vậy.

“Cảm ơn nhóc.”

Lâm Ân Thương xoay người, cậu ngồi xuống bên cạnh Hắc Thế Thiên.

“Anh Thiên, nay anh Xuyên không đi cùng anh sao?”

Hắc Thế Thiên rầu rĩ, anh quơ qua quơ lại xiên thịt trước mặt mình.

“Anh ta ấy hả... anh ta...”

Chợt im bặt, Hắc Thế Thiên không biết phải nói thế nào. Anh nghiêng đầu nhớ lại lúc anh bước tới trước cửa phòng bệnh của Phạm Thanh Xuyên. Anh nhớ như in cuộc nói chuyện giữa anh ta và Vô Tâm, cuộc hội thoại ấy khiến anh suy nghĩ rất nhiều.

“Rốt cuộc, tên Vô Tâm đó là thù hay bạn. Tại sao anh ta lại đưa hắn về.”

Đang lùng bùng trong đầu những nghi vấn, Hắc Thế Thiên nhất thời quên mất sự hiện diện của Lâm Ân Thương. Cậu nhóc hiếu kì hẩy tay Hắc Thế Thiên, nhờ đó cậu đã kéo anh trở về hiện tại.

“Anh Thiên, anh và anh Xuyên cãi nhau à?”

Hắc Thế Thiên mím môi cười trừ.

“Không, bọn anh có cãi nhau gì đâu.”

Lâm Ân Thương cắn miếng thịt lớn, cậu lắc lắc xiên que. Vừa nhai miếng thịt trong miệng, cậu vừa hỏi.

“Vậy mà vừa rồi nghe anh ngắt ngứ, em còn tưởng hai người giận nhau.”

Hắc Thế Thiên thở dài một hơi, ngay lập tức anh tươi cười lấy lại tinh thần, nói với Lâm Ân Thương.

“Ê nhóc, anh hỏi nhóc câu này được không?”

Hắc Thế Thiên ngượng ngập nửa muốn nói, nửa lại muốn thôi. Lâm Ân Thương thấy anh lưỡng lự, cậu vui vẻ nhận lời.

“Anh hỏi đi.”

“Ừm!...”

Bắt nhịp bằng một tiếng thở hắt đầy buồn phiền, Hắc Thế Thiên trải lòng hỏi Lâm Ân Thương.

“Nếu một ngày, nhóc gặp một người vô cùng kì lạ. Hắn có sức mạnh ảo ma can na đa, như mấy diễn viên trong phim cổ trang tiên hiệp Trung Quốc. Hắn đến và làm bạn với nhóc.”

Hắc Thế Thiên xoay người lại, anh nhìn thẳng vào mắt Lâm Ân Thương.

“Nhóc chơi với hắn được tầm nửa tháng, thì nhóc phát hiện ra hắn có quan hệ phức tạp với những kẻ hủy diệt nhân loại.”

Lâm Ân Thương nhíu mày, rất chăm chú lắng nghe. Hắc Thế Thiên ngập ngừng chốt một câu hỏi đầy mệt nhọc.

“Vậy nhóc có muốn tiếp tục chơi với hắn nữa không?”

Lâm Ân Thương gật gù suy nghĩ một hồi, y như cậu đang phân tích một cách kĩ lưỡng mọi việc. Bất ngờ cậu thốt lên một câu rất nông suy.

“Người bạn đó chỉ là chơi với mấy người không tốt khác thôi. Chỉ cần người bạn đó không chơi với những người xấu đó, thì em vẫn chơi với bạn ấy.”

Hắc Thế Thiên thất vọng ủ mặt, trông anh ủ rũ như một con mèo bị dội nước.

“Đáng lí ra, anh không nên hỏi nhóc.”

Lâm Ân Thương nghe thấy lời làu bàu trong cổ họng của Hắc Thế Thiên. Cậu trưng mắt tròn vo hỏi lại.

“Ủa, cách này không đúng sao?”

Hắc Thế Thiên quay người lại, anh nhìn ra mặt hồ. Vừa khó xử vừa ấp úng.

“Không... không phải là... không đúng. Nếu có thể... có thể dễ dàng như lời nhóc nói... thì... thì... hay biết mấy.”

Lâm Ân Thương mím môi liếʍ mép, cậu vô tư trả lời.

“Nếu người bạn kia coi em là người quan trọng. Thì cậu ấy sẽ tự biết cách để em không bận lòng vì chuyện cậu ấy quen những người bạn xấu.”

Hắc Thế Thiên trầm ngâm ngồi nghĩ.

“Thằng nhóc này nói... cũng đúng.”

Ngẩng mặt lên, Hắc Thế Thiên nhìn bầu trời trong xanh.

“Chỉ cần Thanh Xuyên là người tốt. Vậy chẳng phải là... đủ rồi sao.”

Trời tối đen, trên tay trái của Hắc Thế Thiên đang cầm hờ miệng lon strong bow. Anh lững thững đi về phía phòng bệnh của Yến Nhi. Mở cửa ra, anh buồn bã đi vào, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh giường bệnh.

“Yến Nhi, tôi xin lỗi. Bây giờ tôi không biết nên làm sao nữa.”

Cô gái nằm bất tỉnh trên giường, bờ mi cong dài khẽ giật nhẹ. Hắc Thế Thiên không để ý, anh vẫn rầu rĩ nói tiếp.

“Từ khi Thanh Xuyên sử dụng cơ thể của anh đại úy. Thì anh ấy đã nghỉ việc rồi. Không biết cô có buồn không.”

Hắc Thế Thiên thở dài một hơi, anh đứng dậy lắc nhẹ lon strong bow.

“Cô đã hôn mê nửa tháng nay rồi. Trong khoảng thời gian này có quá nhiều thứ bị thay đổi. Và anh trai cô bây giờ không còn là anh ta trước đây nữa.”

Đang nói, Hắc Thế Thiên chợt thở dài một hơi.

“Thôi vậy, dù sao thì... đợi cô tỉnh lại rồi hẵng tính tiếp.”

Hắc Thế Thiên chậc lưỡi quay đầu lại.

“Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi phải sang thăm anh ta rồi.”

Hắc Thế Thiên lê bước chân nặng nề đầy mỏi mệt. Rời khỏi phòng bệnh này lại bước tới cửa phòng bệnh khác.

“Soạch!”

Hắc Thế Thiên mở cửa đi vào, căn phòng tắt điện tối mờ. Hắc Thế Thiên rầu rĩ bước vào, chợt đèn đồng loạt được bật lên. Phạm Thanh Xuyên ngồi chễm chệ trên bệ cửa sổ, anh nhảy xuống đáp nhẹ chân trên mặt sàn. Từ từ bước tới dừng lại trước mặt Hắc Thế Thiên, Phạm Thanh Xuyên lấy một chiếc iPhone mạ vàng bỏ vào tay anh ta.

“Ta tặng ngươi cái này. Hôm qua, ta vô duyên vô cớ đưa kẻ địch về làm ngươi không vui. Ta... ta cũng sai... đáng lý, ta nên nói cho ngươi biết trước.”

Hắc Thế Thiên chau mày khó chịu.

“Chuyện của anh, tôi đâu có tư cách được biết.”

“Ta xin lỗi, là ta sai rồi. Vô Tâm là trợ thủ đắc lực của ta, chẳng qua mấy nay hắn bị kẻ khác điều khiển nên mới đối đầu với ta như thế.”

Phạm Thanh Xuyên nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Hắc Thế Thiên.

“Ngươi lo lắng hắn sẽ làm hại ta đúng không?”