Yêu Phi Thăng Chức Bằng Thực Lực

Chương 3: Thâu hoan buổi sáng sớm 3 (H)

Khi làn gió khẽ thổi qua những cánh hoa mong manh, cánh hoa khẽ rung lên ngay lập tức.

Tiếp xúc bên ngoài trong chốc lát, đầu cánh hoa thậm chí bắt đầu cứng lại từ từ.

Nhưng vào lúc này, bàn tay của người nam nhân đã ở trên đỉnh đầu, có một chút cảm giác ấm áp, cùng với chút áp lực nhẹ, cảm giác lạnh và cứng rắn khi va chạm, mang lại một cảm giác cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lệ Nương như bị ném vào trong tuyết giữa tiết trời lạnh giá, nàng trợt rùng mình, cùng lúc đó một cảm giác ẩm ướt từ từ chảy ra ở bên dưới.

Lệ Nương nhận thấy, cơ thể nàng ngày càng trở nên kì lạ.

Bàn tay của Trình Hiên nhẹ nhàng cọ vào cánh hoa đầy đặn của nàng, hắn đưa tay lên, để nàng thấy vết ẩm ướt trong lòng bàn tay hắn.

“Tiểu yêu tinh, nàng xem, phần dưới của nàng đã ướt rồi, xem ra cơ thể nàng đang rất muốn bổn công tử rồi!”

Hắn vừa cười vừa nói, đưa lưỡi ra, trước mặt nàng, hắn nuốt một giọt chất lỏng từ lòng bàn tay.

Khi Lệ Nương nhìn thấy cảnh này, phần dưới của nàng lại ướt sũng, chất lỏng chảy ra nhiều hơn.

Sau khi Trình Hiên nuốt giọt chất lỏng thơm này, hắn vẫn chưa hài lòng, ngay lập tức đưa tay vào giữa hai cánh hoa của nàng, dùng một ngón tay đẩy cánh hoa khép lại sang một bên, sau đó chen vào giữa.

“A….”

Đây là nơi mà bản thân còn chưa đυ.ng tới, bây giờ bị một ngón tay cắm vào, Lệ Nương đau đến tê dại, cô khó chịu nhắm mắt lại, phát ra tiếng kêu rêи ɾỉ.

Âm thanh này đối với Trình Hiên mà nói đơn giản chính là âm nhạc hay nhất trên thế gian.

Hắn thấp giọng dỗ dành nàng, nhưng ngón tay không ngừng đâm sâu vào trong: “Nào, bảo bối, nàng gọi thêm hai tiếng công tử cho ta nghe đi.”

Vừa chen, hắn vừa cảm thán: “Chỗ chật hẹp như vậy, chẳng mấy chốc sẽ bị cây gậy lớn của ta chọc thủng, chỉ nghĩ đến đây thôi đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm rồi!”

Cơ thể của Lệ Nương vốn dĩ đã khó chịu đủ rồi, bây giờ nghe hắn ta nói như vậy, trái tim nàng cũng run lên, âm dịch bất ngờ tuôn ra dữ dội hơn.

Một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ chảy ra bôi trơn đầu ngón tay của Trình Hiên, cuối cùng ngón tay của hắn mới dễ dàng tiến vào tiểu huyệt non mềm kia.

Ngón tay mảnh khảnh vừa tiến vào bên trong liền bị sự ấm áp, chặt chẽ, lớp thịt non mềm bao vây tứ phía.

Niềm khoái lạc không thể diễn tả khiến Trình Hiên phải thốt lên.

“Lệ Nương, ta không thể chịu đựng thêm nữa!”