Yêu Phi Thăng Chức Bằng Thực Lực

Chương 4: Thâu hoan buổi sáng sớm (Cao H)

Hắn nghiến răng kêu lên một tiếng, sau đó không chút khách khí động ngón tay bên trong, từ trong người Lệ Nương càng chảy ra thật nhiều dâʍ ɖị©ɧ.

“Nàng xem đi, tiểu tiên nữ, thân thể của nàng khao khát ta đến nhường này cơ mà!”

Hai tay Trình Hiên phủ đầy dâʍ ɖị©ɧ, đưa đến trước mặt Lệ Nương là minh chứng rõ ràng nhất, vẻ mặt đắc thắng nhìn nữ nhân dưới thân.

Lệ Nương xấu hổ đỏ mặt, nàng vội vàng xoay đầu đi, lại không ngờ Trình Hiên một tay bóp cằm nàng, dùng sức ép nàng quay đầu lại.

“Phu nhân thân mến, đây là biểu cảm nàng dành cho nam nhân của mình mà, vì sao phải xấu hổ? Đây là nam nhân của nàng, nàng phải hài lòng chứ!”

Trình Hiên nhẹ cười, thậm chí còn đưa ngón tay vào miệng liếʍ mυ'ŧ, phát ra thứ âm thanh da^ʍ mỹ, như đang thưởng thức mỹ vị ngon nhất trần đời.

Nhưng hắn không muốn thưởng thức một mình. Sau khi líếm láp dâʍ ɖị©ɧ trên nửa ngón tay, hắn đút ngón tay mình vào miệng Lệ Nương.

“Mau, tự nếm thử hương vị của thân thể mình đi!”

Lệ Nương không có cách nào chối từ, nàng bị động lắc đầu, bị hắn bắt liếʍ sạch toàn bộ dâʍ ɖị©ɧ trên ngón tay.

Trình Hiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển của nàng, ngọn lửa trong mắt chàng càng được dịp bùng lên.

Cuối cùng hắn rút ngón tay ra, lập tức cúi người ngậm lấy hai cánh môi đỏ mọng mấp máy kia, bắt đầu gặm cắn hôn ngấu nghiến.

Cắn môi nàng còn chưa đủ, Trình Hiên di dời đôi môi đến bờ ngực cong vυ't của Lệ Nương, lần lượt yêu thương hai bên bầu ngực của nàng.

Đây vốn là điểm nhạy cảm của nữ nhân, nhưng bây giờ bị Trình Hiên cắи ʍút̼ không chút thương tiếc, khiến cả người Lệ Nương đều căng thẳng. Hai chân nàng không tự chủ cứng đờ lại, chỉ có đầu ngón chân khẽ chạm nền đất mới có thể giảm bớt cảm giác nóng bỏng như thiêu như đốt bắt đầu dâng trào trong cơ thể.

Nhưng ngay khi nàng định thở phào nhẹ nhõm…

“Aaaaaa…”

Thừa dịp nàng không chú ý, Trình Hiên liền nhét hai ngón tay vào tiểu huyệt của nàng!

Cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ được trải nghiệm đột nhiên ập đến khiến Lệ Nương phải kêu lên.

Trình Hiên thì thầm gọi tên nàng trong miệng.

“Thật chặt, thật ẩm ướt, Lệ Nương, nơi này của nàng vừa ướt vừa mềm, ta thích chết đi được! Hiện tại ta chỉ muốn cắm gây thịt của mình vào trong đó, dùng sức đâm chết ngươi!” Trình Hiên tạm ngưng một lúc, hai ngón tay của hắn đẩy tới đẩy lui sâu bên trong tiểu huyệt.

Ngón tay của hắn không ngừng xoa nắn những điểm nhạy cảm bên trong tiểu huyệt non mềm, và tiếng kêu trầm khàn quyến rũ của hắn cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim của nàng. Khi tiếng hét thỏa mãn vang lên, hắn cúi đầu xuống, nhẹ ngậm bầu vυ' trắng tuyết vào miệng.