Editor: Diệp Thanh Thanh
“Ngươi sợ nàng ta suy nghĩ nhiều?”
Trong nháy mắt mặt lão phu nhân tái nhợt: “Ta chết cho ngươi xem!!!”
Một trận lửa giận khác lại bùng lên, Tuyết Đào vội nắm lấy cánh tay nam nhân: "Tướng công, chàng đừng cãi lời mẫu thân, hiện tại mẫu thân sức khỏe không tốt nếu bị chọc tức đến sinh bệnh thì làm sao? Chẳng qua là chuyển Kiều cô nương đến chỗ huynh tẩu ở một đoạn thời gian bầu bạn cùng San nhi, còn Kiều cô nương có nhận người thân không thì cứ để nàng ấy tự quyết định.”
Một bên mẫu thân tức giận đang mắng chửi một bên thê tử nhỏ nhẹ khuyên ngăn, Lịch Văn Trạch như ngồi trên đống lửa, đành gật đầu đồng ý: “Nhi tử đi nói chuyện với Kiều cô nương ạ.”
Vừa dứt lời anh ta bước nhanh ra khỏi phòng.
Lịch Văn Trạch không còn ở đây lão phu nhân nháo được cái gì nữa? Tuyết Đào nhìn bóng lưng rời đi của nam nhân cô thoáng mỉm cười rồi nhanh chóng che giấu. Cô rót ly trà đưa cho lão phu nhân, bóp lưng cho bà và nói: “Tướng quân nổi tiếng là hiếu thảo, mẫu thân tội gì phải tức giận? Người chỉ cần cùng chàng ấy bàn bạc chàng chắc chắn sẽ tôn trọng ý kiến của người.”
“Ồ”
Lão phu nhân cười lạnh: "Tên nhóc đó từ bụng ta chui ra, ta còn không hiểu nó đang nghĩ cái gì sao? Ngoài mặt thì đồng ý nhưng cố tình kéo dài thời gian, lỡ dây dưa tới khi Triết nhi của ta trở về thì biết tính sao đây, ta già rồi không chịu nổi đã kích lớn nào nữa."
Tuyết Đào vâng một tiếng, liền không nhiều lời.
Buổi chiều người hầu báo tin Kiều Tư Thu vừa dọn đồ vừa khóc sướt mướt được Lịch Văn Trạch đích thân đưa đến phủ ngoài ngoại ô do Tuyết Đào mua để ca ca tẩu tẩu ở. Theo lý mà nói Tuyết Đào cần phải đi cùng họ nhưng cô nghĩ đến đôi uyên ương này sắp xa nhau nên cho họ cơ hội ở cạnh thêm ít phút. Cô lấy cớ đau đầu và viết bức thư mong huynh tẩu thông cảm.
Khi đưa Kiều Tư Thu đến phủ gia đình Tuyết Trọng Nhân, Lịch Văn Trạch đã hứa với nữ chính rằng sẽ thường xuyên đến thăm cô ta. Hai ngày sau nam chính sau khi thượng triều đã chạy đến phủ ngoài ngoại ô, nhưng vài ngày sau do công việc triều chính trong cung quá nhiều về nhà thì luôn có Tô di nương hầu hạ, bỗng chốc anh ta đã quên mất nữ chính, cũng hơn mười ngày chưa đến thăm cô ta.
Hôm nay Tuyết Đào rảnh rỗi, liền sai Dạ Trúc chuẩn bị chút lễ vật tiếp đến cô lên xe ngựa đi về phía ngoại ô. Vừa đến cửa người gác cổng do cô giới thiệu cho vợ chồng Tuyết Trọng Nhân đã nhận ra cô nên ân cần dẫn cô vào trong, mới bước vào viện cô liền nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong truyền ra tiếp đến một bóng người con gái mặc y phục trắng chạy trên hành lang phía sau là nữ hầu thô kệch trông rất quen mắt.
Tuyết Đào đứng tại chỗ đợi tới khi hai bóng người kia hoàn toàn biến mất mới chậm rãi đi tiếp. Trên bàn ăn ba người đang ngồi, Tuyết Linh San bĩ môi, buồn bã nói: “Mẫu thân, người nói như vậy có phần quá nặng lời.”
“Ta tới thật không đúng lúc, huynh tẩu đang ăn cơm sao?”
Tuyết Trọng Nhân cùng Dương thị vội vàng đứng dậy mời cô ngồi, bên kia Tuyết Linh San nói lớn cáo trạng phụ mẫu của bản thân: “Lần trước cô cô nói muốn phụ thân phụ mẫu ta nhận Kiều cô nương làm nghĩa tử, nhưng nàng ấy từ ngày đến nhà ta đều phải nhìn sắc mặt mẫu thân ta mà sống.”
“Tuyết Linh San”
Mặt Dương thị biến sắc, âm thanh cao vυ't, cô ấy thật không biết móng vuốt nhỏ đó có năng lực gì mà trong khoản thời gian ngắn như vậy đã thu phục được lòng người. Trước đó khi nghe việc nhận con nuôi San nhi cực kỳ phản đối chuyện này, nhưng chỉ hai ngày từ khi móng vuốt nhỏ kia đến sống thì hai người bọn họ lại dính lấy nhau cả ngày, thân thiết hơn chị em ruột! Lần này càng phi thường hơn dám vạch trần lỗi của mẫu thân mình trước mặt người ngoài!
Cô ấy cảm thấy ớn lạnh, không sợ vị em chồng là thê tử tướng quân này tức giận, vì cô ấy không ngốc từ lúc nhận thư đối phương gửi nói bị đau đầu nhưng nguyên nhân sau đó chắc chắn do vị Kiều cô nương kia làm loạn ở phủ tướng quân mà ra, sao có thể bênh vực cho cô gái đó?
"Xảy ra chuyện gì?”
Tuyết Đào trực tiếp phớt lờ Tuyết Linh San, vươn tay kéo Dương thị ngồi cạnh mình: “Kiều cô nương tuổi nhỏ nên còn nhiều sai sót, mong huynh tẩu quan tâm chăm sóc nàng ấy hơn.”
Dương thị nghe câu đó thì thở phào nhẹ nhõm: “Trời đất chứng giám, tẩu tuyệt đối không ngược đãi nàng ta! Mấy ngày qua tẩu đối xử với nàng ta rất tận tâm, ăn mặc chi tiêu hằng ngày của nàng ta cùng San nhi đều như nhau. Cả ngày nàng ta luôn mặt ủ mày chao, bây giờ còn quay lại lên án? Là tẩu kiếp trước thiếu nợ gì nàng ta nên kiếp này phải trả như vậy, dù nàng ta không nhận tẩu là mẫu thân thì tẩu cũng tính là bậc trưởng bối, tẩu sẽ bỏ đói nàng ta đến chết sao mà nàng ta rêu rao như thế?"
Tuyết Đào nghe đối phương nói thế thì suýt nữa bật cười thành tiếng, tính cách nữ chính cũng không đến mức kiêu ngạo như vậy. Cùng lắm vì tình yêu Lịch Văn Trạch mất tích mười mấy ngày khiến cô ta buồn tựa ngàn thu, cô ta còn tâm tư đâu mà oán giận người khác?
"Mẫu thân người cũng là nữ nhân, sao có thể không hiểu tâm trạng của Kiều tỷ tỷ? Nàng vừa mất song thân, trước giờ luôn dựa vào thúc thúc, nay phải rời xa cả cô phụ không phải rất quá đáng sao?" Tuyết Linh San tức giận đứng lên hét lớn.
......
Căn phòng rơi vào trạng thái im lặng, hét xong Tuyết Linh San mới để ý biểu tình cả phụ thân lẫn phụ mẫu của mình có điểm kì lạ, họ đang cẩn thận nhìn cô cô. Còn cô cô ngồi bên kia đang cười híp mắt nhìn mình.
Cô ta không khống chế được nuốt một ngụm nước bọt: "Cô cô..."
"Nói xằng bậy?!" Dương thị vẻ mặt thay đổi, nắm gốc áo Tuyết Linh San giựt giựt, hy vọng cô ta có thế nói gì đó để chuộc lỗi.
Editor: Diệp Thanh Thanh