Xuyên Nhanh: Hôm Nay Nữ Phụ Não Tàn Quá Xinh Đẹp

Chương 11: Tướng phủ có hỷ 11

Editor: Diệp Thanh Thanh

Ngoài dự đoán, Tuyết Đào không biểu hiện tức giận, cười càng tươi hơn: "San nhi tuổi nhỏ không tránh khỏi còn tò mò về mọi chuyện. Mùa xuân năm nay thái hậu thấy buồn chán nên định tổ chức lễ săn bắn ở ngoại thành, ngoài mời đại thần và công tử thế gia còn mời các phu nhân cùng các tiểu thư. San nhi muốn tham gia với cô cô không? Có khi sẽ gặp Triệu đại công tử bên kia cũng nên."

Tuyết Linh San sau khi nghe câu đó không nói được gì, đỏ mặt chạy ra ngoài.

Vẻ mặt Dương thị vừa xấu hổ vừa có chút cảm kích: “Là trò đùa của trẻ con thôi, đứa nhỏ này do tẩu chiều quá sinh hư thật là hết nói nổi.”

“Dù sao muội cũng là cô cô của nàng, muội có thể trách nàng sao? Chỉ là tính tình của nàng sợ sau này kết hôn về nhà chồng sẽ gặp rắc rối. Phu nhân Ngoại Lang khi còn trẻ nổi tiếng khắp Kinh thành là khuê nữ thế gia thông hiểu cầm kỳ thi họa do chính thái hậu năm đó khen ngợi. Nàng ta rất tuân thủ quy cũ, chỉ sợ San nhi về đó bị ăn khổ thôi.” Tuyết Đào lo lắng nói.

"Tiểu muội nói chí phải, hồi nữa tẩu sẽ nghiêm khắc giáo huấn nha đầu đó lại, không để sự việc như vầy xảy ra nữa!”

Tiếp đến, ba người nói rất nhiều chuyện gia đình, bỗng có tiếng người hầu thở hồng hộc chạy vào báo: “Phu nhân, Kiều tiểu thư đang ồn ào đòi ra ngoài đi dạo nhưng phu nhân chưa ra lệnh nên người gác cổng đang chặn lại ạ.”

“Cái gì? Thật không có quy củ!” Dương thị tức giận đứng dậy định xông ra ngoài.

Tuyết Đào giữ tay cô ấy: "Tẩu tẩu sao lại tức giận? Cô nương Kiều gia xuất thân Tây Nam, nghe nói nơi đó nữ nhân rất dũng mãnh có thể tùy ý ra ngoài. Tẩu sao dùng quy cũ Kinh thành trói buộc nàng ấy được, hết thảy cứ để nàng làm chủ chỉ cần nàng ấy vui vẻ là được.”

Nghe Tuyết Đào nói Dương thị tự nhiên không cần cố chấp, phất tay với người hầu ý bảo cứ để nữ chính đi, rồi ngồi xuống phàn nàn cùng cô: “Tẩu cũng đâu muốn muốn làm khó nàng ta nhưng bên ngoài nguy hiểm lỡ xảy ra chuyện gì người chịu trách nhiệm chắc chắn là tẩu. Tốt xấu gì giờ nàng ta cũng đang ở nhà tẩu lỡ thật sự gặp nguy hiểm sợ ảnh hướng đến danh tiếng của San nhi.”

“Đừng lo lắng muội sẽ phái Dạ Trúc cho thị vệ theo sau nàng ta." Tuyết Đào nhẹ giọng chấn an đối phương, hàng huyên vài câu nữa liền rời đi.

Sau khi lên xe ngựa thị vệ hỏi Dạ Trúc: “Nô tài có cần đuổi theo không?”

"Đuổi theo"

Dạ Trúc thấp giọng đáp: "Hắn là thị vệ mạnh nhất trong viện chúng ta, âm hiểu địa hình Kinh Thành Kiều tiểu thư bảo đảm dạo chơi thật vui vẻ."

"Ừa"

Tuyết Đào gập đầu hài lòng, dường như nhớ ra điều gì đó: "Những nơi đặc biệt kia…..đã dặn thị vệ chưa? Hậu thuẫn phía sau nhiều hàng quán là quan lại, ta nghe nói Triệu công tử xế chiều hôm nay bao hết Nguyệt Phương lầu, không tiếp khách lạ."

Dạ Trúc muốn cưới nhưng không dám, đành cúi đầu nhéo nhéo chân bản thân: "Phu nhân yên tâm, những chỗ cần chú ý, thị vệ nhất định nói để Kiều cô nương cẩn thận tránh mặt."

"Tốt”

......

Dùng xong bữa tối, Tuyết Đào vừa nằm trên ghế dài cạnh cửa sổ vừa lật xem thoại bản thú vị, cô mới ăn cơm với Lịch Văn Trạch, Tô di nương vẫn đưa anh ta về như thường lệ. Cứ tiến độ này theo cô tính bụng Tô di nương chắc chắn có kết quả nhanh thôi.

Dạ Trúc bước vào: "Phu nhân, thị vệ về rồi đang ở bên ngoài đợi lệnh ạ.”

Tuyết Đào ra hiệu bảo đối phương gọi thị vệ vào.

Sau đó, một thanh niên mặc áo choàng dài màu nâu đất bước vào hành lễ.

"Sao về trễ như vậy?" Tuyết Đào gãi cằm.

"Hồi phu nhân, Kiều tiểu thư thấy cái gì cũng mới lạ, liền đi dạo thêm vài vòng nhưng nô tài đã đưa tiểu thư về phủ an toàn rồi, người đừng lo lắng." Vẻ mặt thị vệ có chút nghi ngờ.

"Còn chuyện gì không mau nói." Dạ Trúc cau mày quát lớn.

"Vâng, khi đi qua Nguyệt Phương lầu Kiều tiểu thư không nghe lời nô tài nhắc nhở mà vẫn một mực muốn vào để xem tửu lâu lớn nhất Kinh thành có gì vui, lúc lên cầu thang vô tình đυ.ng Triệu công tử cùng tiểu thư nhà họ….. Nhưng may công tử nhà họ Triệu nhận ra trang phục của nô tài nên không làm khó còn chào hỏi Kiều tiểu thư….."

"Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống nhận thưởng đi." Tuyết Đào bình tĩnh gấp quyển thoại bản trong tay lại. Nữ chính rất may mắn chỉ cần thuận theo mạch truyện trong nguyên tác cũng giúp cô tiết kiệm bao nhiêu công sức.

Chớp mắt, liền đến ngày săn bắn ở ngoại ô. Dương thị cùng Tuyết Đào ngồi trên một chiếc xe ngựa, thỉnh thoảng vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Phải biết rằng những người có thể tham gia lần này đều mang thân phận tôn quý, nếu Tuyết Đào không nguyện ý đưa họ theo thì sợ đời này họ cũng không có cơ hội được mở mang tầm mắt.

Tuyết Linh San và Kiều Tư Thu ngồi chiếc xe ngựa phía sau, lâu lâu sẽ nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng đến tất nhiên hai người bọn họ rất hòa hợp.

Trong nháy mắt sắc mặt Dương thị trở nên khó coi, nói: "Muội muội, tẩu không hiểu lòng muội nghĩ gì cô nương này mới vài ngày trước còn quậy phủ tướng quân gà bay chó chạy, muội không tức giận sao?"

"Mỗi ngày trong phủ trên dưới rất nhiều chuyện trông cậy vào muội, nếu muội tức giận với tất cả mọi việc há chả phải muội sẽ tức giận với chính bản thân mình luôn sao?"

Tuyết Đào vỗ vai đối phương: "Cô gái nhà họ Kiều này tuổi còn nhỏ, không nên tính toán với nàng. San nhi khó lắm mới tìm thấy một người tâm đầu ý hợp, tẩu chớ có ngăn cản tình bằng hữu của họ để tránh mẫu tử gây hiềm khích. San nhi chuẩn bị gả ở Kinh thành nếu Kiều cô nương cũng tìm được mối hôn sự tốt vậy chẳng phải chị em có thể nâng đỡ nhau sao?"

Editor: Diệp Thanh Thanh