Editor: Diệp Thanh Thanh
“Vâng”
“Phân phó nhà bếp làm ít bánh ngọt, sau khi quản gia cùng tướng quân bàn chuyện xong để Tô di nương mang lên thư phòng. Ta đau đầu quá, nếu bên cạnh tướng quân không có ai thì biết làm sao đâu?”
Lông mày Dạ Trúc dãn ra: "Vâng, phu nhân.”
Kiều tiểu thư này ở nhờ nhà người khác mà kiêu ngạo đến chói mắt như vậy?
Đến phòng bếp ngoài căn dặn làm bánh ngọt Dạ Trúc còn yêu cầu thêm nhiều món khác và rượu.
Hóa ra ngay từ đầu phu nhân đã nhận ra dã tâm của vị Kiều tiểu thư kia nên mới cố ý đề cữ Tô di nương, Dạ Trúc cảm thấy bản thân quả thật còn quá nông cạn. Sau khi tự mắng bản thân thật ngốc thì sai người mang thức ăn đã chuẩn bị cho Tô di nương, cô ấy thầm nghĩ tiểu thϊếp trong nhà so với hồ ly tinh bên ngoài vẫn tốt hơn!
Tối hôm nay Tuyết Đào nghỉ ngơi rất sớm, đợi đến khi người bên phía thư phòng chạy đến báo tình hình, Dạ Trúc không dám để người vào quấy nhiễu. Mãi lúc trời sáng, Dạ Trúc vào giúp cô trải tóc mới nhẹ giọng báo cáo: “Hôm qua Tô di nương vào thư phòng đến nữa đêm mới trở về viện giờ vẫn chưa dậy ạ.”
"Ta không sao." Tuyết Đào nhướng mày, tâm tình có vẻ rất tốt.
Cô đọc bức thư do Lịch Hạo Triết gửi về, lần đầu xa nhà nhưng cậu nhóc này hình như rất phấn khích, cô cất bức thư, đứng dậy đi về hướng viện của lão phu nhân.
Vừa đến cửa nữ hầu vui vẻ đoán cô cười hì hì: “Phu nhân cùng tướng quân hẹn nhau đến thỉnh an lão phu nhân sao?”
Khi người hầu đẩy cửa phòng ra, cô nhận thấy thần sắc của lão phu nhân rất xấu, bà ấy thở phì phò còn Lịch Văn Trạch đang quỳ dưới đất hiển nhiên anh ta vừa bị mẫu thân mình mắng đến máu chó văng đầy đầu.
Tuyết Đào định đỡ Lịch thị ngồi lại ghế thì bị bà xua tay, ngữ khí trùng xuống: “Vị Kiều cô nương kia dù thế nào cũng không được ở lại phủ tướng quân ta. Con nhìn xem bây giờ người ta đã đồn nhà ta thành cái dạng gì rồi? Con muốn bà già này tức chết sao?”
Nói xong câu đó bà ho vài tiếng, vẻ mặt Lịch Văn Trạch và Tuyết Đào lo lắng muốn tiến lên trước, nữ hầu bên cạnh đã đỡ bà trước rồi nói: “Tướng quân và phu nhân có chỗ không biết, sáng nay khi lão phu nhân vừa ngủ dậy ngoài cửa có hai nô tỳ nói chuyện, lão phu nhân nghe được nội dung cuộc trò chuyện đó thì vô cùng tức giận, đợi đến khi nô tài đi ra thì hai nô tỳ kia đã không thấy đâu.”
Tuyết Đào nhíu mày: “Dạ Trúc, ta đã lệnh cho ngươi không cho phép ai bàn tán việc đó trong viện lão phu nhân rồi mà? Sao để chuyện này xảy ra?”
Dạ Trúc sợ hãi, quỳ xuống vẻ mặt ủy khuất: "Phu nhân, nô tỳ đã làm theo lời người những người già và con cháu của họ thì dễ nhưng số còn lại không có khế ước bán thân cho dù…. Nô tỳ có ba đầu sáu tay cũng không khống chế hết họ được!"
Giọng Lịch thị càng yếu, nói: "Con đừng làm khó người dưới, nếu thằng con bất hiếu này không làm thì cần gì kẻ dưới phải đi che giấu giúp nó? Hiện tại chuyện này chỉ vừa lưu truyền trong phủ, nếu truyền ra ngoài Kinh Thành ngươi nói đi bà già này làm sao còn mặt mũi mà bước ra ngoài?" Dứt lời bà cầm chiếc gối trên ghế ném về phía Lịch Văn Trạch.
Lịch Văn Trạch theo bản năng né sang chỗ khác.
Nhưng Tuyết Đào thì không nhanh nhẹn như vậy, tiếp theo chỉ nghe tiếng kêu đau cùng âm thanh chiếc gối va vào vai cô, thường ngày lão phu nhân bệnh tật là vậy nhưng nhìn lực cú ném vừa rồi đi chắc chắn bà ấy có thể sống thêm chục năm nữa cũng không thành vấn đề.
Thấy Tuyết Đào loạng choạng, Lịch Văn Trạch có chút áy náy vội đưa tay đỡ lấy cô. Lão phu nhân càng thêm tức giận, giọng càng lớn khiến mấy người hầu đang quét sân cũng chú ý nhìn vào phòng.
"Đồ bất hiếu, đồ bất hiếu!”
Lịch Văn Trạch vội vàng giải thích: "Nhi tử thật sự oan uổng, con chỉ là tội nghiệp Kiều cô nương nay không còn cha mẹ, nàng hơi ỷ lại vào con nhưng coi con như anh cả trong nhà chứ hoàn toàn không có ý đồ bẩn thỉu kia."
"Nàng ta còn trong thời kỳ trả hiếu!" Một khi liên quan đến con trai, lão phu nhân sẽ không dễ bị thuyết phục: "Nếu thật sự bị người khác phát hiện đến lúc đó người ta chỉ nói đại tướng quân ngươi "thừa nước đυ.c thả câu" cưỡng đoạt cô nương mồ côi, nếu chuyện này đồn vào cung thì ngươi xem bệ hạ cùng văn võ bá quan sẽ nghĩ sao về ngươi, ngươi đã lường trước đến tình hình đó chưa?”
"Con…." Anh ta đương nhiên chưa suy nghĩ tới, vì trong lòng anh ta luôn nghĩ chỉ cần không cùng Kiều Tư Thu phá vỡ ranh giới kia thì bản thân có thể lãng tránh rồi kéo dài mối quan hệ nương tựa như vậy cũng tốt.
"Mẫu thân sao người có thể tin lời của nô tỳ? Họ suốt ngày đều bát quái mấy tin đồn nhảm với lại Kiều cô nương cũng không quá lời với tướng quân mà tướng quân cũng không có suy nghĩ không an phận đó. Hơn nữa mấy hôm nay chàng ấy nếu không ở cạnh con thì cũng ở cạnh Tô di nương, đồn mà cũng không nhìn xem Kiều cô nương bao tuổi, tướng quân hoàn toàn chỉ xem cô nương ấy là con gái cố nhân mà thương hại thôi." Tuyết Đào nói.
Lịch Văn Trạch thấy lời này hơi sai sai nhưng trung quy Tuyết Đào vẫn đang đứng về phía mình nên anh ta chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Hừ!" Lão phu nhân hừ một tiếng, nét mặt đã tốt hơn một chút nhưng vẫn cứng rắn nói: "Dù thế nào đi nữa, hôm nay phải đưa nàng ta ra khỏi phủ cho ta!"
Bà ấy quay qua nói với Tuyết Đào: "Vẫn là con dâu của ta chu đáo nhất đã gửi gắm vị Kiều cô nương kia cho gia đình ca ca trước. Cô gái này không đoan chính đừng để nàng gặp Triết nhi nhà ta không lại có những tin đồn xấu."
"Hôm nay?!" Lịch Văn Trạch nghi ngờ.
"Chuyện này... Chuyện này quá đột ngột, tâm trạng Tư Thu đang mẫn cảm, chỉ sợ nàng ấy sẽ nghĩ nhiều.”
Editor: Diệp Thanh Thanh