Editor: Diệp Thanh Thanh
"Miễn lễ." Tuyết Đào cười tủm tỉm vẫy tay.
Tô di nương nhu thuận đi đến, để đối phương tùy ý đặt tay lên bụng mình sờ sờ.
Vẻ mặt Tuyết Đào hài lòng: "Cái bụng này nếu có mang khi đó lão phu nhân chắc chắn sẽ ban thưởng thật hậu hĩnh cho ngươi, đối với phủ tướng quân ngươi coi như lập đại công, nhi tử được sinh ra ta nhất định sẽ đi cầu Văn Thư quận chúa cho con ngươi được theo học Lý phu tử.”
“Phu nhân!” Tô di nương kinh ngạc xen lẫn xúc động nhưng vẫn e ngại nói: “Thần thϊếp sợ….”
Chỉ sợ không thể một lần liền mang thai, dù gì vài năm qua tướng quân không có thêm đứa con nào là sự thật. Tuy nhiên Lịch Văn Trạch trong nguyên tác xém tí nữa đã cùng nữ chính sinh ra nguyên đội bóng. Nên năng lực chắc chắn không tồi.
Kiều Tư Thu ngồi bên cạnh khi nghe thấy lời hai người nói với nhau thì mặt cô ta lúc xanh lúc trắng. Không thể tin nổi vị mỹ nữ phong tình trước mặt mình là tiểu thϊếp của Trạch đại ca?
Vừa gặp Lịch Văn Trạch cô ta biết đối phương nhất định có thê tử nhưng cô ta không ngờ anh ta có thê thϊếp? Hơn nữa hôm qua anh ta không đến thăm mình không phải vì lo cô ta đi đường xa mệt mà do khi ấy đang cùng tiểu thϊếp tâm sự, một đoàn này ván xuống khiến cô ta hoảng sợ “oanh” một tiếng tất cả đều vỡ vụn.
Tuyết Đào cùng vị tiểu thiết kia tựa hồ quên mất sự tồn tại của nữ chính, hai người cười nói một lúc thật lâu.
Mãi khi Tô di nương rời đi sự chú ý của Tuyết Đào lần nữa quay về trên người Kiều Tư Thu nhưng trong suốt cuộc đối thoại còn lại nữ chính rất lơ đãng thường xuyên trả lời những câu không liên quan, nói thêm vài câu sau đó cô ta liền tìm cớ rời đi.
Vì vừa trở về Kinh Thành nên sáng sớm Lịch Văn Trạch phải vào cung thượng triều đến gần trưa anh ta mới hồi phủ. Thật bất ngờ khi vào đến cửa anh ta bị Kiều Tư Thu cùng người hầu chặn lại, tiếng ồn của nữ chính thu hút không ít người hầu đến xem.
Nghe tin này Tuyết Đào hơi sửng sốt, sau đó cô nở nụ cười, đối phó với người bốc đồng như vậy rất tốt, thậm chí cô còn không cần tự mình ra tay.
Đáng tiếc sự ngây thơ này cũng không thể cứu nổi hành vi ngu xuẩn của bản thân. Khắp thiên hạ đâu phải chỉ có cô ta đơn thuần, làm xong rồi một câu xin lỗi có thể giải quyết được sao?
Quả nhiên không qua bao lâu Lịch Văn Trạch ngồi trong phòng khách nghiêm mặt, rõ ràng hành động vừa rồi của Kiều Tư Thu khiến anh ta xấu hổ. Trong phủ có nhiều nô tỳ như vậy chỉ cần qua một vài giờ tin đồn đã lan rộng khắp Kinh Thành. Thời gian từ Tây Nam đến Kinh Thành đủ dài để anh ta nhận ra tình cảm đặc biệt mà Kiều Tư Thu dành cho mình. Nhưng vì luân thường đạo lý anh ta không dám đáp lại, mỗi lúc đối phương nổi tính trẻ con anh ta đều suy nghĩ đến phần tình cảm ấy mà dịu lại.
Nghĩ đến đây anh ta từ từ bình tĩnh lại, dù sao cũng ở cái tuổi chưa biết gì, làm sau anh ta có tâm trạng mà trách mắng.
"Tướng công? Uống trà đi.”
Lịch Văn Trạch bị giọng nói mềm mại kéo về hiện thực, nhìn vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa của đối phương khiến lòng anh ta hơi áy náy, anh ta biết người thê tử này đã cùng anh ta trải qua bao nhiêu gian khổ. Nhưng anh ta lại bị sự trẻ trung mới mẻ của Kiều Tư Thu thu hút. Anh ta có chút tự trách.
Thấy anh ta hoàn hồn nhận lấy chén trà, Tuyết Đào khẽ cười: "Tướng công, chàng bị tiếng ồn của Kiều cô nương làm phiền sao? Chàng nên quan tâm đứa trẻ nhạy cảm này nhiều hơn nay lại không còn cha mẹ ở cạnh, chắc trong lòng con bé chàng là chỗ dựa duy nhất."
Lịch Văn Trạch bị cô nói đến trong lòng nhảy dựng, hướng mắt nhìn về phía Tuyết Đào thấy nét mặt cô vẫn bình đạm như trước anh ta mới nhẹ nhõm. Lại nhớ đến hồi nãy hình như Kiều Tư Thu có nhắc đến Tô di nương.
"Tư Thu từng gặp Tô di nương?”
Vẻ mặt Tuyết Đào hơi hoảng hốt: "Ban sáng hai người có đến viện thϊếp ở để thỉnh an. Tình cờ gặp nhau, thϊếp cùng Tô di nương đã chào hỏi rồi nói với nhau vài câu. Lúc đấy biểu tình của Kiều cô nương vô cùng kỳ lạ, phải chăng thϊếp khiến đứa nhỏ đó tưởng mình bị bỏ rơi? Thϊếp không có ý tứ này!"
Lúc này anh ta đã hiểu sơ nguyên nhân vì sao vừa rồi Kiều Tư Thu lại vô cớ gây sự như vậy, anh ta nhấp một ngụm trà: "Cái này không phải lỗi của nàng đừng tự trách, ta hiểu tính tình của nàng mà."
Tuyết Đào thở phào một hơi, nở nụ cười: "Hay vì ta muốn con bé sống cùng gia đình ca ca? Nhưng gia đình ca ca thϊếp hậu viện đơn giản ít người với lại còn có một cô con gái là San nhi hai đứa nhỏ có thể kết giao nói chuyện cho đỡ buồn. Còn phủ tướng quân hậu viện quá nhiều người chỉ sợ con bé sẽ cảm thấy không thoải mái." Cô nói đến đó thì dừng lại.
Nguyên tác nam chính không chỉ ly hôn với nguyên chủ mà cả hậu viện tiểu thϊếp cũng bị giải tán. Đây là thời đại nào? Làm thế khác nào gϊếŧ chết người ta hay không, tuổi xuân của người con gái có thể dùng tiền là bù đắp được sao? Tính yêu của họ trong mắt mọi người được tung là chung thủy còn đối với những người khác thì anh ta không cần chịu trách nhiệm?
Lịch Văn Trạch nghĩ thầm cũng đúng chỉ riêng Tô di nương thôi đã ầm ĩ cả buổi huống hồ hậu viện còn Xảo Thanh cùng Lưu di nương. Anh ta liệu không muốn hai người đó?
Tiếp đến anh ta chỉ ngồi một chút đã rời đi. Đến tối Dạ Trúc báo rằng tướng quân vào viện nữ chính từ chiều đến giờ vẫn chưa ra. Vẻ mặt Dạ Trúc tức giận nói: "Phu nhân, nô tỳ xin lỗi vì nhiều chuyện nhưng ngài không thấy thái độ của Kiều tiểu thư đối với tướng quân rất lạ sao? Ở bên ngoài giờ người ta đang đồn ầm lên hết rồi."
Tuyết Đào thông thả lập sách: "Từ trên xuống dưới phủ nhiều người như vậy ta làm sao chặn miệng hết tất cả? Chủ mẫu ta đây cũng vô lực chỉ đừng để người hầu nói bừa trước mặt lão phu nhân là được."
Dạ Trúc nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, lông mày nhảy dựng lên, gật nhẹ đầu đồng ý.
"Ngươi chuyển lời cho Lục quản gia rằng ta kêu bà ấy đi mời tướng quân thương lượng mảnh đất ngoại thành, ta là nữ nhân không tiện làm chủ." Tuyết Đào tiếp lời phân phó.