Trong nháy mắt nhìn thấy Đan Dương Trưởng Công Chúa, Lưu Vân liền biết đây nhất định là mẫu thân của mình.
Tuy rất kỳ diệu, nhưng loại cảm ứng giữa mẫu thân và nữ nhi này thật sự tồn tại.
Trưởng Công Chúa cũng như thế, lúc này bà ấy sơ ý lộ ra biểu cảm thất thố hiếm có: “Nhạn Nhi, là con sao?”
Không đợi Lưu Vân đáp lời, Trưởng Công Chúa liền đi vài bước đến trước mặt nàng ấy, ngón tay run rẫy xoa khuôn mặt kia: “Nhạn Nhi, Nhạn Nhi của bổn cung.”
“Nhạn Nhi……” Lưu Vân ngơ ngác lặp lại cái tên này.
“Đúng vậy, đó là tên của con, Lộ Tử Nhạn, lúc con mới sinh ra, ta đã tự mình đặt tên cho con.”
Hạ nhân trong phủ Trưởng Công Chúa chưa từng thấy Trưởng Công Chúa thất thố như vậy, lúc này toàn bộ thống nhất mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không rên một tiếng.
Chỉ có nữ quan đắc lực bên người Trưởng Công Chúa, Phương Tư nhẹ nhàng nhắc nhở một tiếng: “Điện hạ.”
Nghe được âm thanh của Phương Tư, Trưởng Công Chúa mới thoáng bình tĩnh chút, bà ấy vỗ vỗ vai Lưu Vân: “Hài tử ngoan, đi theo ta đến nội thất.”
Phương Tư biết Trưởng Công Chúa muốn nghiệm xem bớt.
Lúc Lộ Tử Nhạn mới vừa thất lạc mấy năm, cũng không phải không có người động tâm tư, ý đồ chọn nữ hài có tuổi xấp xỉ tới giả mạo, nhưng sau khi truy vấn mấy vấn đề, nghiệm bớt trên người đều bị lộ ra dấu vết.
Trưởng Công Chúa căm thù những người này đến tận xương tuỷ, ra tay tàn nhẫn trừng trị mấy tên, mới dần dần không có ai dám bước tới đυ.c nước béo cò.
Nhiều năm như vậy trôi qua, thật ra Phương Tư sớm đã không ôm kỳ vọng đứa nhỏ này có thể trở về nữa, lúc này nhìn thấy Lưu Vân, tuy rằng cảm thấy dung mạo của nàngấy và điện hạ xác thật tương tự, nhưng cũng không có cảm giác gì, người trong thiên hạ tuy không cùng huyết thống nhưng vẫn giống nhau cũng không hiêm thấy.
Cho nên, vừa rồi thấy thần thái Trưởng Công Chúa kích động, Phương Tư mới bình tĩnh ở một bên nhắc nhở.
Sau khi Trưởng Công Chúa vào nội thất, Phương Tư liền liếc mắt nhìn Ninh Ánh Hàn một cái, tình cảnh vị Trường Ninh quận chúa trong ba năm này, đều nhanh chóng biến thành truyện cười trong kinh mỗi lần tụ hội, điều này Phương Tư biết rất rõ.
Lần này nàng tới, còn mang theo nữ nhi chưa biết thật giả thất lạc nhiều năm của Công Chúa, có phải rốt cuộc không chịu nổi tịch mịch muốn mượn thế lực của Trưởng Công Chúa, xoay người một lần nữa hay không?
Nếu là như thế, vậy phương pháp này sai rồi, nữ nhi thất lạc giống như nghịch lân duy nhất của Trưởng Công Chúa vậy, lỡ như nữ hài này không phải, như vậy cho dù là tiểu bối hợp tâm ý cỡ nào, cũng sẽ bị trục xuất khỏi phủ Công Chúa không chút khoan dung.
Phương Tư khó tránh khỏi nghĩ nhiều một chút. Đan Dương Trưởng Công Chúa từ nhỏ tính tình vô cùng ngây thơ, địa vị cũng cao, khiến nhiều người ôm mục đích nhớ thương bà ấy.
Lúc này Phương Tư cũng chỉ dựa theo thói quen, cũng không phải thật sự nhắm vào Ninh Ánh Hàn.
Ninh Ánh Hàn ngược lại không lo lắng chút nào, thừa dịp Công Chúa đang kiểm tra bớt, nàng rất có tâm trạng đánh giá trà và điểm tâm của phủ Công Chúa.
Nhìn thấy thái độ thản nhiên này của nàng, Phương Tư liền xem trọng liếc mắt một cái, mặc kệ là thật sự thả lỏng hay là giả vờ, nhưng tuổi còn nhỏ đã có thể bày ra phong thái như vậy, đích xác có vài phần khả năng xoay người.
Hai người Công Chúa vào nội thất đã hết một nén nhang, nhưng lại không thấy đi ra.
Nghiệm cái bớt lâu như vậy, khiến trong lòng Phương Tư có vài phần hoang mang khẩn trương, nhưng nhìn lại Ninh Ánh Hàn, vẫn là bộ dáng thong dong như vậy, thậm chí còn thản nhiên rót cho bản thân một ly trà.
Nhất cử nhất động của nàng đều vô cùng tự nhiên ưu nhã, cũng không giống cố tình, mà phảng phất giống như khắc vào trong xương cốt. Trong lòng Phương Tư cảm thán, đây mới là trời sinh quý nữ, một nữ tử bực này, Phương Tư chỉ gặp qua hai người, ngoại trừ Đan Dương Trưởng Công Chúa, cũng chỉ có vị Trường Ninh quận chúa trước mắt này.
Còn lại các quý nữ trong kinh, sợ là cũng không có người như vậy nữa. Cho dù là thư hương lễ nghi gia truyền Tạ thị, nhất cử nhất động của các nữ hài trong nhà đều không thẻ bắt bẻ, nhưng những nữ hài kia từ nhỏ đã bị quy củ buộc đến gắt gao, không được tự nhiên giống như Ninh Ánh Hàn; cho dù là mấy vị Công Chúa của đương kim Thánh Thượng, cũng không bằng quý khí trên người Ninh Ánh Hàn……
Chẳng qua đây cũng là tự nhiên, mấy vị Công Chúa kia lúc sinh ra, Kim thượng chỉ là một hoàng tử không được sủng ái.
Trái lại Ninh Ánh Hàn từ nhỏ đã được sủng ái, thậm chí Tiên hoàng còn để nàng bên người tự mình giáo dưỡng một đoạn thời gian.
Nhưng cũng đồng dạng là trời sinh quý khí, Trưởng Công Chúa lại không có thủ đoạn cùng tâm cơ như Ninh Ánh Hàn, Phương Tư lại nhớ tới các thủ đoạn của Trường Ninh quận chúa lúc mới vừa vào kinh, trong lòng cũng chậm rãi thở dài, nếu như điện hạ cũng có thủ đoạn như vậy, cần gì phải sầu lo phò mã chứ……
Nghĩ đến Trường Ninh của mấy năm trước, trong lòng Phương Tư lại sinh ra hoang mang, lời đồn trong ba năm của Ninh Ánh Hàn quá mạnh, khiến ánh mắt đầu tiên Phương Tư nhìn đến nàng khó tránh khỏi đánh đồng nàng với người trong lời đồn yêu đến mất hết tôn nghiêm kia.
Nhưng sau khi Phương Tư nhìn Ninh Ánh Hàn hết thời gian nén nhang, thì Trường Ninh quận chúa trong ấn tượng mấy năm trước dần dần sống lại, khiến nàng sinh ra một cảm xúc mâu thẫn.
Phương Tư khó tránh khỏi tò mò, Tô thư sinh kia rốt cuộc là dạng người gì, mà có thể khiến người ưu tú như Trường Ninh thần hồn điên đảo; càng kinh ngạc chính là, chỉ dựa vào thủ đoạn của Trường Ninh, nếu như thật sự có lòng, sợ là thế gian không có nam tử nào tuột khỏi bàn tay nàng, làm sao đến nông nỗi làm ngoại thất của một thư sinh……
Lúc này, Trưởng Công Chúa từ nội thất đi ra, nắm chặt tay Lưu Vân.
Phương Tư đối với Công Chúa thập phần hiểu biết, vừa nhìn thấy liền biết bà ấy vừa khóc, trong lòng cả kinh, cũng bất chấp ý nghĩ vừa rồi: “Điện hạ?”
“Đây là nữ nhi của bổn cung,” Trưởng Công Chúa chém đinh chặt sắt nói: “Huệ Bình huyện chủ Lộ Tử Nhạn.”
Lời vừa nói ra, khắp nơi kinh ngạc.
Đại trưởng công chúa chậm rãi đi đến trước mặt Ninh Ánh Hàn: “Trường Ninh, bổn cung không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào, nếu ngươi có việc gì, bổn cung nhất định không chối từ.”
“Ta cũng giống điện hạ, chỉ cầu người nhà bình an mà thôi.”
Trưởng Công Chúa chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Ta hiểu được, Niệm Noãn cùng Thành Lan cũng là vãn bối của bổn cung, bổn cung chắc chắn chiếu cố.”
“Cảm tạ Trưởng Công Chúa điện hạ.”
Biết lúc này Công Chúa đang vội vã nói chuyện cùng nữ nhi, Ninh Ánh Hàn thức thời cáo từ.
Dù sao chuyện nên nói, đã nói trên dường với Lưu Vân, không, đã nói qua cùng Tử Nhạn.
Ninh Ánh Hàn đi ra cổng chính phủ Công Chúa, chuẩn bị đi tiệm bạc Đỉnh Thái tìm Yến Phong Linh.
Nàng chậm rãi đi trên đường, quanh phố đều là nhóm người bước đi vội vàng, hiếm khi có người chú ý người đi đường khác, ngẫu nhiên cũng có người nhìn qua khuôn mặt nàng, trong ánh mắt chứa một tia kinh diễm, nhưng cũng không dừng chân, mà là tiếp tục bước đi.
Ninh Ánh Hàn mỉm cười, chỗ tốt duy nhất người xuyên không mang đến cho nàng, đại khái chính là bất luận hiện tại làm cái gì, đương kim Thánh Thượng cũng không tiếp tục phái người giám thị nàng.
Chắc hẳn rốt cuộc tin nàng là bao cỏ hàng thật giá thật, nên không cần lãng phí nhân lực ở trên người nàng.
Vừa mới dâng lên ý nghĩ này, Ninh Ánh Hàn liền cảm thấy có một tầm mắt dừng ở trên người nàng, ánh mắt kia vứ nhìn nàng không rời, làm nàng bất giác sinh ra một trận phản cảm.
Nhưng trên mặt Ninh Ánh Hàn không có biểu cảm gì, chỉ là tiếp tục đi tới, dần dần đi vào phương hướng hẻo lánh.
Tầm mắt kia vẫn luôn nhìn theo nàng, xem ra cũng không phải chỉ vì mỹ mạo của nàng mà nán lại. Đương nhiên, cũng không phải người do Thánh Thượng phái tới, thám tử đại nội sẽ không để lộ sơ hở.
Khi Ninh Ánh Hàn quẹo vào một hẻm nhỏ tĩnh mịch, chủ nhân tầm mắt kia rốt cuộc cũng hiện thân.
Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ninh Ánh Hàn cũng không chút hoang mang quay đầu lại, người tới là một người nam tử, bộ dáng hơn hai mươi tuổi, một thân tơ lụa, tô son trát phấn, nhìn rất giống con cháu nhà giàu.
“Đây không phải Trường Ninh quận chúa sao?” Trên mặt người tới xuất hiện một nụ cười khinh nhờn: “Tại nơi bốn bề vắng lặng ngẫu nhiên gặp được, thật là có duyên.”
“Đúng vậy.” Ninh Ánh Hàn cũng nở nụ cười: “Vị công tử này theo ta năm con phố, mới tại ngõ nhỏ này ngẫu nhiên gặp được, không phải thật sự vó duyên sao?”
“Quận chúa nói đùa,” mặc dù bị phát hiện chuyện cố tình theo dõi, nhưng nam tử hoàn toàn không hoảng loạn: “Tại hạ ngưỡng mộ quận chúa đã lâu, khó tránh khỏi muốn nếm thử dung mạo mỹ nhân.”
Vừa dứt lời, nam tử liền duỗi tay muốn sờ mặt nàng, Ninh Ánh Hàn lui về phía sau một bước né tránh.
“Bản công tử càng thích người có chút chống cự.” nam tử trêu đùa một cách đáng khinh: “Yên tâm đi quận chúa, ta sẽ cho ngươi một danh phận, tuy không phải chính thê, nhưng đi theo bản công tử sẽ không chịu thiệt thòi.”
“Ngươi muốn cho bổn quận chúa làm thϊếp của ngươi?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày.
“Đối mặt hiện thực đi mỹ nhân, ngươi cho rằng bản thân vẫn là Trường Ninh quận chúa trước kia sao?” Vẻ mặt nam tử nhất định phải có được: ” Hiện tại ngươi chẳng qua là một bông hoa người nào hái cũng được.”
“……” Ninh Ánh Hần bất giác cạn lời trước hình dung như thế này.
“Hơn nữa, ngươi và nam nhân khác không rõ lâu như vậy, trong sạch khẳng định không còn nữa, còn có thể tìm con đường tốt hơn sao?” Nam tử thấy nàng không nói lời nào, tiếp tục ra sức dụ dỗ: “Đi theo bản công tử ăn sung mặc sướиɠ, còn tốt hơn nhiều so với không danh không phận làm ngoại thất bên người thư sinh nghèo nữa.”
“Vậy đúng là nên cảm ơn ngươi cất nhắc.” Ninh Ánh Hàn nói: “Nhưng ta không có hứng thú, mời tránh ra.”
Nam tử hắc hắc cười hai tiếng: “Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, trước mắt bốn phía không người, bản công tử hiện tại muốn làm ngươi thì như thế nào?”
“Một mình ngươi lại đây?”
“Yên tâm, ta kêu nhóm gã sai vặt cách khá xa xa không cần đến đây, quận chúa đừng ngại, tận tình kêu to, sẽ không có ai nghe được.” nam tử lại giơ tay kéo Ninh Ánh Hàn: “Mỹ nhân hỏi cái này làm gì?”
“Để làm cái này.” Ninh Ánh Hàn thuận thế lấy tay trái nắm cổ tay đối phương, nhấc chân đá vào đầu gối một cái, ngay sau đó dùng cùi chỏ đánh, kế đến tiếp tục dùng khuỷu tay phải đánh vào mặt hắn ta, cuối cùng khuyến mãi thêm một cú vào mặt nữa.
Đại khái nam tử cũng là kẻ đắm chìm trong mỹ sắc thời gian dài, thân thể trở nên yếu đi, vì vậy chỉ chịu được vài đòn đã ngã xuống đất.
“Bản thân ngươi như vậy, cũng muốn cường đoạt dân nữ?” Thấy đối phương mỏng manh thế kia, Ninh Ánh Hàn đều có chút sa mạc lời.
Thần sắc nam tử hoảng sợ, thấy Ninh Ánh Hàn cúi người thò qua tới, vội vàng cọ trên mặt đất lui về phía sau.
Ninh Ánh Hàn cười: “Tư thái công tử như này, càng giống ta muốn cưỡng bách ngươi ấy chứ.”
“Ngươi…… Người đâu!” Nam tử gân cổ lên hô.
“Công tử không cần xấu hổ, tận tình kêu to, sẽ không có ai nghe được.”
“Ngươi…… Ngươi biết phụ thân ta là ai sao? Ngươi dám làm ta bị thương, hắn sẽ không bỏ qua ngươi!” Nam tử ráng gồng lên hô.
“Biết.” Ngón tay ngọc của Ninh Ánh Hàn chỉ vào huyệt Thái Dương của chính mình: “Quan viên lớn nhỏ trong kinh, còn có mạng lưới quan hệ của bọn họ, tất cả đều ghi ở nơi này.”
Nam tử giật mình.
“Có lẽ một chút tin tức đã thay đổi, nhưng lệnh tôn trong ba năm vẫn chưa thăng quan, như vậy một cái ngũ phẩm phòng vệ có thể làm gì ta.” Ninh Ánh Hàn cười như không cười: “Cho dù hắn có Thái Sư đại nhân chống lưng cũng vậy thôi. Ta nói có đúng hay không, Tôn công tử?”
Thấy nàng nói ra thân phận của chính mình lưu loát rành mạch, nam tử có chút sợ hãi: “Quận chúa đại nhân đại lượng, buông tha tại hạ lần này đi.”
“Ngươi thật ra co được dãn được.” Ninh Ánh Hàn lại đánh một quyền: “Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi. Nhưng mà nếu để ta thấy ngươi tiếp tục cường đoạt dân nữ, cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi.”
Nam tử bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Ninh Ánh Hàn đánh giá hắn một chút, lại đánh thêm một quyền vào mắt phải của hắn ta, sau khi xác nhận hai bên đều bầm tím, mới vừa lòng vỗ vỗ tay, đi qua người nam tử bước tiếp.
Nhưng nàng không biết, sau khi nàng rời đi, trong một con hẻm nhỏ dài bên kia lộ ra hai người, đúng là nhân vật Tần Tuyên cùng vị bằng hữu kia hôm qua vừa gặp.
“Xem ra vị tiểu quận chúa này căn bản không cần anh hùng cứu mỹ nhân.” Bằng hữu Tần Tuyên trêu chọc nói: “Khổ cho ngươi trong lúc vô tình thấy có người theo dõi nàng liền chạy theo ba con phố.”
Tần Tuyên nhìn phương hướng Ninh Ánh Hàn rời đi, giống như suy tư cái gì, lại trầm mặc không nói.
“Thì ra Trường Ninh quận chúa thú vị đến thế, năm đó Tần thế tử từ chối một đống ong bướm mà chỉ động tâm với một người duy nhất, quả nhiên không chỉ dựa vào khuôn mặt.” Vị bằng hữu lại cười nói: “Lần sau đám tiểu tử kia lại dám trêu chọc ngươi thấy sắc nảy lòng tham, bị vẻ ngoài làm mờ mắt, ta sẽ phản bác giúp ngươi.”