Tiệm bạc Đỉnh Thái.
Trước tiên Ninh Ánh Hàn tìm quản sự muốn bảo quản một ngăn tủ —— đây là một trong những dịch vụ của cửa hàng Đỉnh Thái, chỉ cần mỗi năm giao nộp mức phí bảo quản không thấp, liền có thể đem bất cứ thứ gì bảo quản ở cửa hàng, tuyệt đối an toàn, ngoại trừ chìa khóa người đang nắm giữ, không ai có thể mở ra ngăn tủ. Cửa hàng cũng bảo đảm sẽ không lộ ra thân phận chủ nhân của ngăn tủ.
Đây vẫn là chủ ý năm đó của Ninh Ánh Hàn, lúc trước khi vừa mới thả ra tin tức, không người đều chế nhạo chủ ý này, ai sẽ nhàn tới mức bỏ ra một số tiền lớn, chỉ vì gửi vật phẩm chứ? Nếu nếu giấu đồ vật, thì chôn trong viện nhà mình chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng bọn hắn không nghĩ tới chính là, lúc dịch vụ này bắt đầu tiến hành liền được vô số quan to hiển quý hoan nghênh —— ai mà không có bí mật riêng chứ? Trong sân nhà mình cho dù có phòng bí mật cũng chưa chắc đủ an toàn, chỉ cần người có tâm muốn lục soát là có thể tìm ra được.
Càng vi diệu chính là, tiệm bạc Đỉnh Thái đưa cho mỗi vị khách nhân chìa khóa cũng không giống nhau, ngược lại đều là độc nhất vô nhị, mỗi chìa khoá đều có tạo hình, chất liệu hoàn toàn khác biệt, các khách nhân có thể yên tâm để chìa khóa vào chùm chìa khoá của mình mà không cần lo lắng bất luận kẻ nào phát hiện chìa khóa này thuộc về tiệm bạc Đỉnh Thái.
Năm đó, tiệm bạc Đỉnh Thái chính là dựa vào chiêu này mượn sức không ít khách hàng trung thực, ở trong kinh thành tạo áp lực cho hai cửa hàng bạc lớn, đánh vỡ cục diện biến thành thế chân vạc, cho đến hiện nay, chi nhánh tiệm bạc Đỉnh Thái hầu như đã trải rộng khắp mọi nơi, ở trong kinh thành cũng có thể chống chọi với hai tiệm bạc tồn tại trăm năm.
Chẳng qua, đây là lần đầu tiên Ninh Ánh Hàn sử dụng dịch vụ này, nàng lấy quyển sách《 nhà nghèo nghịch tập —— cả triều quý nữ đều yêu ta 》trong phòng bí mật gửi ở chỗ này.
Sau khi cất sách xong, Ninh Ánh Hàn đánh giá một chút tạo hình chìa khoá đồng thau trên tay, rồi ném vào túi tiền.
Lúc đi vào tĩnh thất, Yến Phong Linh đã nghe nói nàng tới chờ sẵn ở đây.
Ninh Ánh Hàn lấy một phong thơ giao cho nàng.
“Đây là ý gì?” Yến Phong Linh hỏi.
“Là thư của ta, nếu một ngày nào đó ta tiếp tục không thích hợp giống ba năm trước đây, mời ngươi mở ra phong thư này.”
Yến Phong Linh nhìn nàng chăm chú: “Ta hy vọng vĩnh viễn không cần mở ra phong thư này.”
Ninh Ánh Hàn cười khổ, đương nhiên nàng cũng hy vọng như thế, nhưng để phòng ngừa, nàng phải làm như vậy.
Hai người hàn huyên vài câu, Yến Phong Linh nói: “Ngươi dẫn theo thị vệ dọn hết đồ trong phủ Tô Tuấn Chi, còn mang Lưu Vân tiên tử rời khỏi đã truyền ra ngoài, không thể không nói, làm thật đẹp.”
“Cảm ơn.” Ninh Ánh Hàn nâng chén tượng trưng muốn chạm vào dưới ly của Yến Phong Linh.
“Ta thật tò mò, Lưu Vân tiên tử này rốt cuộc quốc sắc thiên hương cỡ nào, có thể khiến Tô Tuấn Chi từ chối ‘ngươi ’ ” Yến Phong Linh bát quái nói: “Tuy rằng ‘ nàng ’ không có tâm tính của ngươi, nhưng tốt xấu gì khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn còn đó.”
“Lưu Vân tiên tử đúng là rất đẹp.” Ninh Ánh Hàn cũng không bủn xỉn mở miệng tán thưởng, huyết mạch hoàng tộc họ Ninh quat thực không tồi, Ninh Ánh Hàn, Trưởng Công Chúa, Lưu Vân mấy người nữ nhi đều xinh đẹp như hoa.
“Hiện tại nàng đang ở đâu? Để ta có cơ hội gặp mặt một chút.” Ánh mắt của Ninh Ánh Hàn luôn rất cao, nghe nàng khen đẹp, tức khắc Yến Phong Linh nổi lên lòng hiếu kỳ: “Hơn nữa, vì sao Lưu Vân tiên tử rời đi cùng ngươi?”
“Bởi vì Tô Tuấn Chi không khải ân nhân của nàng, cho nên Lưu Vân rời đi cùng ta” Ninh Ánh Hàn vô cùng trực tiếp: “Hiện tại nàng đang ở trong phủ Đan Dương Trưởng Công Chúa, mấy ngày tiếp theo ngươi sẽ nghe được tin tức của nàng.”
Nghe thấy chuyện có liên quan đến Trưởng Công Chúa, Yến Phong Linh càng tò mò.
Ninh Ánh Hàn rơi vào đường cùng, vì vậy để thoả mãn tính bát quái của nàng **, đành phải nói tỉ mỉ hơn.
Miệng của Yến Phong Linh càng mở càng lớn , sau khi nghe xong liền tiếc cho Tô Tuấn Chi không phải ân nhân kia, thuận tiện cảm thán một câu: “Cuộc sống của ngươi rất ngoạn mục.”
Lúc này mới tỉnh lại mấy ngày? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng đủ khiến người thường mấy năm đều gặp không được.
“……” Ninh Ánh Hàn phát hiện bản thân không thể phản bác.
Sau khi tám chuyện một hồi, đến khi Ninh Ánh Hàn rút lui trước, mới nói ra mục đích chính bản thân tới đây.
“Phong Linh, U Châu có chi nhánh tiệm bạc Đỉnh Thái sao?”
“Không có.” Yến Phong Linh lắc đầu, U Châu chỉ là vùng đất khỉ ho cò gáy, cho đến khi Tấn Vương bị biếm đến U Châu, thì nơi đó mới dần dần phát triển. Tiệm bạc Đỉnh Thái còn chưa có chi nhánh nào bên đó.
“Vậy…… Ngươi có ý mở chi nhánh ở đó không?” Ninh Ánh Hàn lộ ra chút do dự hiếm thấy.
“Mở gia chi nhánh cũng không phải chuyện lớn gì, từ từ……” Yến Phong Linh chú ý tới biểu cảm của Ninh Ánh Hàn, sắc mặt đổi đổi, sau đó đột nhiên đứng dậy, “Ánh Hàn, ngươi sẽ không……”
“Ngươi đoán không sai, ta đã từng nghĩ chỉ cho Niệm Noãn về U Châu, nhưng hiện tại không suy nghĩ như vậy nữa, luôn luôn né tránh cũng không phải cách hay.” Ninh Ánh Hàn nói, nàng nhớ tới cách dụ Tấn Vương ra trong quyển sách kia: “Phải làm được điểm này, đầu tiên ta cần một nơi truyền tin tức không bị giám thị, mượn tiệm bạc Đỉnh Thái truyền lại tin tức là phương pháp trước mắt ta nghĩ ra.”
Yến Phong Linh biết rõ tĩnh thất này bảo mật rất tốt, nhưng vẫn đi đến cửa xác nhận có người hay không. Sau đó quay lại ngã ngồi trên ghế dựa trầm mặc.
“Phong Linh, ta không nghĩ làm khó dễ ngươi, nếu ngươi không muốn, vậy xem như cuộc đối thoại hôm nay của chúng ta chưa bao giờ phát sinh.”
Yến Phong Linh không có trả lời.
Ninh Ánh Hàn kiên nhẫn chờ đợi kết quả của nàng.
“Được rồi.” Khoảng chừng tốn một nén nhang, Yến Phong Linh mới phun ra một chữ.
“Năm đó nếu không có Tấn Vương, cả nhà chúng ta cũng chẳng còn mạng.” Yến Phong Linh chậm rãi nói: “Huống chi, Thánh Thượng cùng Tấn Vương…… Ta cảm thấy, ta đang làm chuyện đứng đắn. Nếu Thánh Thượng là minh quân, có lẽ ta sẽ do dự, nhưng……”
“Nhưng hắn không phải.” Ninh Ánh Hàn nói ra lời Yến Phong Linh không dám nói: “Muốn nghĩ lại hay không? Bây giờ Đỉnh Thái rất tốt, ngươi không cần vì báo ân mà mạo hiểm cùng với ta.”
“Không chỉ vì báo ân.” Yến Phong Linh nhướng mày, khóe mắt đuôi mày đều là dã tâm: “Muốn giàu phải mạo hiểm, phụ thân giao tiệm bạc cho ta không phải để ta giữ gìn cái đã có, thế chân vạc đương nhiên không bằng một nhà độc bá.”
Hai nữ hài liếc nhìn nhau, đều thấy rõ trong mắt đối phương sự quyết tâm.
Yến Phong Linh lại nói: “Còn có một việc ta vẫn không có nói cho ngươi, kẻ gian năm đó hãm hại phụ thân ta, ta đã tìm được rồi, hiện tại hắn có Thái Sư chống lưng, ta đυ.ng vào hắn không được. Cho nên, giúp ngươi cũng là giúp bản thân ta.”
“Phong Linh.” Ninh Ánh Hàn do dự mở miệng: “Ta…… Ta không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào.”
“Hoàn thành chuyện ngươi muốn làm, chính là lời cảm ơn đối với ta.”
Ninh Ánh Hàn trịnh trọng gật đầu.
“Chuyện rất quan trọng, có lẽ ta muốn đích thân đi U Châu một chuyến.” Yến Phong Linh nói: “Đại khái khoảng nửa tháng hoặc một tháng sau, ta sẽ rời kinh. Khi ta không ở trong kinh, nếu ngươi cần bạc hoặc người, chỉ lo cầm lệnh bài trên eo tìm Đinh quản sự.”
Sau khi Ninh Ánh Hàn nói lời cảm tạ chuẩn bị rời đi, đã bị Yến Phong Linh gọi lại: “Ánh Hàn, nếu ngươi là nam nhi……”
Còn chưa nói hết câu đã khiến Ninh Ánh Hàn nhớ tới năm đó, chính là đoạn thời gian tiên đế tự mình dạy dỗ nàng, Ninh Ánh Hàn đang ngồi trên bàn đợi đến khi hắn tới, đầu tiên hắn đã cười khích lệ nàng, sau đó đột nhiên trầm mặc một cái mới nói: “Ánh Hàn, ngươi là người giống trẫm nhất trong số các con cháu, nếu ngươi là nam nhi……”
Nhưng những lời này còn chưa nói xong, đã cười cười trở lại nắm tay nàng: “Trở về đi, hôm nay Ngự Thiện Phòng lại làm điểm tâm ngươi yêu thích nhất.”
Cho đến hôm nay, Ninh Ánh Hàn cũng không thể hiểu được câu nói kia của hắn đến cùng có ý nghĩa gì.