Chưởng quầy nhân lúc đông người, dặn dò tiểu nhị mời đám người Lục Hồng Hồng đi ra ngoài.
Vừa rồi náo loạn đến mức Tần quốc công phải ra mặt, cho dù không ai tới mời, Lục Hồng Hồng cũng không dám ở lại.
Tần quốc công có quyền có thế, đừng nói Lục Hồng Hồng chỉ sắp sửa gả vào Võ Bình hầu phủ, cho dù Võ Bình hầu, cũng chưa chắc dám đắc tội Tần Tuyên.
Sắc mặt Lục Hồng Hồng trắng bệch, nhưng nhìn về phía Ninh Ánh Hàn, muốn xem khi đã Tần quốc công chống lưng, đối phương sẽ cười nhạo mình như thế nào.
Nhưng Ninh Ánh Hàn chỉ nhìn nàng ta một cái: “Ba năm trước đây ta đã nói, màu hồng phấn không phù hợp với ngươi.”
Ánh mắt của nàng nhẹ nhàng đảo qua trên người Lục Hồng Hồng, người bị nhìn liền bất giác cảm thấy rùng mình.
Nói xong mặc kệ sắc mặt Lục Hồng Hồng hết xanh lại trắng, Ninh Ánh Hàn cũng không nhìn nàng ta, theo chân chưởng quầy dẫn đến nhã gian.
Cách âm bên trong nhã gian rất tốt, khi đóng cửa lại lập tức ngăn toàn bộ tiếng thực khách ồn ào bên ngoài, nhưng khi nãy giọng nói Lục Hồng đã Hồng kinh động Tần Tuyên, đủ biết thanh âm nàng ta lớn bao nhiêu.
Chưởng quầy đợi Ninh Ánh Hàn chọn xong món ăn mới hỏi tình hình mấy năm nay của Ninh Ánh Hàn.
Lúc trước Ninh Ánh Hàn và Triệu Phi hồng Triệu cô nương kết giao vẫn chưa lộ ra thân phận thật sự, bởi vậy chưởng quầy cũng không biết Ninh cô nương trước mắt chính là Trường Ninh quận chúa bị chê cười trong miệng thiên hạ.
Ninh Ánh Hàn nở nụ cười với hắn, cảm ơn hắn quan tâm.
Chưởng quầy lại kêu tiểu nhị đi mang tới một cái hộp, lấy chìa khoá trên eo mở hộp trước mặt Ninh Ánh Hàn: “Ninh cô nương, đây tiền hoa hồng ba năm nay của người, thấy không có tới lấy, nên cô nương nhà ta liền giữ lại giúp người.”
Ninh Ánh Hàn khẽ thở dài, năm đó nàng đề phòng Thánh Thượng xếp gian tế vào Ninh phủ, liền không công khai sinh ý ra ngoài , càng không để thương gia lấy hoa hồng đưa qua Ninh phủ, cách một đoạn thời gian mới phái người tới lấy.
Trong lúc Ninh Ánh Hàn biến mất năm nay, Tuyết Sắc vẫn luôn thay nàng xử lí những việc này cũng bị bán đi, vì thế tiền hoa hồng vẫn nằm trong tay thương gia.
Ninh Ánh Hàn không khỏi hối hận, nếu lúc trước nàng nghĩ đến mình sẽ xảy ra tình huống như vậy, nếu nàng chuẩn bị sớm hơn, để tiền hoa hồng mỗi quý kịp thời đến trong tay Ninh Niệm Noãn và Ninh Thành Lan, thì ít nhất cũng không cần khiến đệ đệ muội muội nàng bối rối vì tiền.
Nhưng mà, ai có thể nghĩ đến sẽ phát sinh loại chuyện này?
Tay nghề của Phi Hồng lâu vẫn trước sau như một, Ninh Ánh Hàn vừa lòng dùng cơm, còn cố ý đóng gói một phần mang cho Lưu Vân.
Trở về sân bước đến phòng Lưu Vân liền thấy tiểu cô nương chống cằm không biết đang phiền não cái gì.
Bỏ đi vẻ ngoài lạnh lùng của Lưu Vân, chẳng qua cũng chi là nữ hài không đến hai mươi tuổi mà thôi.
Ninh Ánh Hàn đã nghĩ như thế, nhưng chính nàng cũng quên, cho dù mất đi ba năm, nàng cũng chỉ mới mười chín tuổi.
“Bữa tối của ngươi đây.” Ở dưới ngọn đèn, Ninh Ánh Hàn cười đến ấm áp, “Đang suy nghĩ cái gì thế?”
“Cảm ơn quận chúa.” Lưu Vân nhận lấy, “Ta đang suy nghĩ đến Trưởng Công Chúa điện hạ. Có lẽ ta cũng không phải nữ nhi của bà ấy, nhưng nếu thật là ta, bà ấy sẽ đồng ý nhận ta sao? Rốt cuộc ta……”
“Bà ấy nhất định nhận.” Ninh Ánh Hàn nghiêm mặt nói: “Lưu lạc thanh lâu không phải lỗi của ngươi, bất cứ khi nào cũng không nên vì vậy mà xem nhẹ mình.”
“Chính là…… Miệng đời đáng sợ……”
“Miệng đời quả thật đáng sợ.” Ninh Ánh Hàn nghiêm mặt nói: “Nhưng không thể bởi vậy liền giẫm chân tại chỗ.”
“Quận chúa, ngươi làm sao vượt qua được?” Lưu Vân đột nhiên hỏi: “Lời đồn trong kinh ngươi rất…… Xấu, nhưng nhìn ngươi giống như không chịu ảnh hưởng vậy.”
Đại khái là bởi vì hiện tại tình hình tệ quá mức, tệ đến nỗi ngay cả lời đồn cũng không còn quan trọng……
Những chuyện cần giải quyết quá nhiều, thậm chí nàng không còn sức để ý đến lời đồn nữa.
Nhưng lời này không thể nói với Lưu Vân, Ninh Ánh Hàn lựa chọn rót cho Lưu Vân một chén canh gà: “Chỉ khi ngươi để ý đến thì miệng đời mới trở nên đáng sợ, nếu ngươi không để bụng, thì miệng đời cũng chỉ là miệng đời mà thôi, khi ngươi đủ mạnh, thậm chí còn có thể điều khiển miệng đời.”
Lưu Vân có chút mờ mịt lâm vào suy tư.
Ninh Ánh Hàn ví dụ cho nàng ấy hiểu: ‘Ngươi nhìn đương kim Thánh Thượng đi, hiện giờ có người dám nói hắn đoạt vị trí của huynh đệ mình sao?’
Nhưng nghĩ kĩ lại, ví dụ này thật sự có chút đại nghịch bất đạo, chưa chắc Lưu Vân có thể chấp nhận, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Sau khi rót cho Lưu Vân một chén canh gà nghe qua giống như rất có đạo lý nhưng thật ra trừ bỏ khích lệ tâm trạng cũng không có tác dụng gì, Ninh Ánh Hàn lại nói sang chuyện khác, từ lúc mở hộp cơm tinh xảo từ Phi Hồng lâu mang về, mùi hương đã hấp dẫn chú ý của Lưu Vân trong nháy mắt, khiến nàng ấy không còn rối rắm vấn đề vừa nãy nữa.
Sau khi Lưu Vân ăn cơm xong, Ninh Ánh Hàn mới chuẩn bị thương thảo với nàng ấy một chút chuyện nhận thân nhân.
“Ta vốn định chuẩn bị một kế hoạch hoàn mỹ.” Ninh Ánh Hàn chậm rãi nói: “Nhưng máu mủ tình thâm, giữa mẫu thân và nữ nhi, có lẽ không cần tính toán nhiều như vậy. Chẳng qua, rốt cuộc việc này nên làm sao vẫn phụ thuộc vào quyết định của ngươi.”
Lưu Vân gật gật đầu: “Ta cũng nghĩ như thế, nếu Trưởng Công Chúa điện hạ đúng thật là mẫu thân của ta, thì ta cũng không muốn dùng thủ đoạn để người nhận ta. Cho dù không phải, ta cũng không muốn đối với một mẫu thân mất đi hài tử làm chuyện như vậy.”
Đạo đức của Lưu Vân quả nhiên cao hơn so với Tô Tuấn Chi không ít, Ninh Ánh Hàn gật gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta trực tiếp tới cửa thăm hỏi.”
Lưu Vân đứng lên, hành lễ với Ninh Ánh Hàn: “Đa tạ quận chúa suy tính cho ta.”
“Đừng khách sáo.” Ninh Ánh Hàn cười nói: “Có lẽ về sau ta phải kêu ngươi một tiếng biểu cô đó.”
Sáng sớm ngày thứ hai.
Lưu Vân khẩn trương đến một đêm không ngủ, sau khi rời giường, vừa bước ra cửa phòng liền nhìn thấy Ninh Ánh Hần tinh lực dồi dào, hiển nhiên đêm qua đối phương nghỉ ngơi rất tốt, chuyện của Trưởng Công Cháu căn bản không khiến nàng khẩn trương.
Bị tinh thần phấn chấn của Ninh Ánh Hàn ảnh hưởng, Lưu Vân cũng thoáng thả lỏng đôi chút.
Tối hôm qua Ninh Ánh Hàn liền phân phó vυ' già thuê một chiếc xe ngựa trước, lúc này xe ngựa đã ngừng ở đầu hẻm chờ các nàng.
Sau khi hai người trang điểm xong xuôi liền bước lên xe ngựa, khởi hành đến phủ Trưởng Công Chúa.
Lúc đến phủ Trưởng Công Chúa, Ninh Ánh Hàn đưa bái thϊếp cho người gác cổng.
Không lâu sau, nữ quan ở phủ Trưởng Công Chúa liền tới mời hai người vào cửa.
Hai người ngồi trong phòng tiếp khách hết nửa nén hương, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân, Trưởng Công Chúa người chưa tới âm thanh đã đi trước: “Là Trường Ninh tới, đã lâu không có ghé qua phủ bổn cung rồi.”
Giọng nói vừa rơi xuống, một cung trang nữ tử liền bước vào, dung mạo nữ tử cực đẹp, một thân quý khí còn pha một chút khí thế bức người, vừa thấy liền biết thiên kim được mài dũa mà thành.
Thân là muội muội của tiên đế, cũng là muội muội ruột duy nhất, Đan Dương công chúa xác thật là trong cung dưỡng ra. Ngoài trừ có một nữ nhi thân sinh tuổi nhỏ bị lạc, cùng phò mã bằng mặt không bằng lòng, thì cả đời của bà ấy cũng không có đau khổ gì khác, lúc này đã gần bốn mươi, nhưng nhìn qua cũng chỉ mới ba mươi tuổi.
“Trường Ninh tham kiến Trưởng Công Chúa điện hạ.” Ninh Ánh Hàn hành lễ với bà ấy.
“Đừng đa lễ.” Trưởng Công Chúa hài lòng gật gật đầu, bối phận của bà ấy cao, tôn thất bà ấy rất nhiều tiểu bối, chỉ có Ninh Ánh Hàn là thấu tình đạt lý, biết bà ấy không thích bị kêu già, vì vậy mỗi lần chỉ gọi Trưởng Công Chúa điện hạ. Không giống nào đó tiểu bối cố tình lôi kéo làm quen, mở miệng toàn là “Cô nãi”, “Cô bà”.(*)
(*) Cô cô của phụ thân.
Bà ấy luôn luôn thích vị Trường Ninh quận chúa này, phía trước nghe nói vì một người nam nhân vứt bỏ thể diện đắm mình trụy lạc, còn có chút cảm thán vì Ninh Ánh Hàn, nhưng lúc này lại nhìn thấy Ninh Ánh Hàn lần nữa, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc: “ tiểu bối thấu tình đạt lú vốn dĩ đã ít, còn ngươi đã một thời gian dài không ghé qua phủ Công Chúa, bổn cung còn cảm khái có thể làm ta vui vẻ lại mất đi một người, hôm nay chỉ là qua thăm không có chuyện gì sao?”
“Có thể làm Trưởng Công Chúa điện hạ vui vẻ là vinh hạnh của vãn bối, chẳng qua hôm nay Trường Ninh tới thăm hỏi, còn có một chuyện.” Ninh Ánh Hàn nói, nghiêng người thối lui, để lộ Lưu Vân ở phái sau.
Trưởng Công Chúa vừa liếc mắt nhìn qua một cái liền ngây ngốc cả người.