Tần Tuyên muốn tổ chức hôn lễ? Bước chân của Ninh Ánh Hàn có chút ngập ngừng.
Lục Hồng Hồng thấy rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý của Ninh Ánh Hàn, cho rằng mình đã bắt được nhược điểm, lập tức đắc ý nói: “Nghe nói Tần quốc công và Ngô Tuyết Liên Ngô cô nương đã mập mờ nảy sinh tình cảm, sau khi hết thời gian báo hiếu liền thành hôn.”
Nói xong, Lục Hồng Hồng liền chờ phản ứng của Ninh Ánh Hàn, nhưng Ninh Ánh Hàn sao có thể thất thố trước mặt nàng ta.
Lục Hồng Hồng không thấy được phản ứng của nàng thì có chút mất hứng, dùng ánh mắt ý bảo tuỳ tùng nói tiếp, ngặt nỗi người thông minh nhất cô nương y phục xanh mới vừa bị Lục Hồng Hồng làm mắt mặt, lúc này cũng không muốn trợ giúp nữa, đã sớm đứng ở rất xa. Mấy nữ hài còn lại thì không hiểu được ám chỉ của nàng ta.
Nội tâm Lục Hồng Hồng thầm mắng một câu cả đám ngu xuẩn, lại chỉ có thể tự biên tự diễn: “Quận chúa không biết Ngô cô nương là ai phải không? Nàng là biểu muội của Tần quốc công, ta nói, thân là thanh mai trúc mã, khó tránh khỏi có tình cảm với nhau.”
“Ngô cô nương?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày, thần sắc cười như không cười.
Nàng đương nhiên biết Ngô Tuyết Liên là ai, lúc trước khi nàng đi bái phỏng phủ Tần quốc công, không ít lần “Ngẫu nhiên gặp được” vị Ngô cô nương này. Địch ý của Ngô Tuyết Liên đối với nàng đều viết ở trên mặt, sao có thể không nhìn ra vị “Biểu tiểu thư” này thích Tần Tuyên.
Mẫu thân của Ngô Tuyết Liên là thứ muội của mẫu thân Tần Tuyên, giữa hai người cũng không thân mật, nhưng nữ nhi đối phương tới cửa thăm hỏi,phu nhân Tần quốc công cũng không tiện từ chối.
Ngô Tuyết Liên một ngụm một ngụm kêu “Dì” vô cùng thân mật, phu nhân Tần quốc công liền đối đãi với nàng như tiểu bối, nhìn ra nàng có ý với Tần Tuyên, cũng từng thiện tâm nhắc nhở nàng ta Tần Tuyên đã có ý trung nhân.
Kết quả Ngô Tuyết Liên chạy đến trước mặt Ninh Ánh Hàn kiếm chuyện, luôn mồm ám chỉ phu nhân Tần quốc công ghét bỏ nàng chỉ là nữ nhi của ngũ phẩm tham nghị.
Lúc ấy Ninh Ánh Hàn đang vội vàng viết một phần danh mục quà tặng, vào kinh năm thứ nhất Tết Âm Lịch, phải tặng cho các vị quan to hiển quý trong kinh lễ vật, cho nên tặng quà gì, tặng cái gì và tặng bao nhiêu, tất cả đều có chú ý —— tặng một số người lễ vật biểu đạt thân thiết, tặng cho một số người biểu đạt thiện ý, còn muốn biểu đạt kín đáo. Đặc biệt đây là năm thứ nhất mấy hài tử Ninh gia vào kinh, một đống con mắt nhìn chằm chằm vào các nàng, không thể có một chút sai lầm, nàng phải đích thân ra tay.
Nghe nói Ngô Tuyết Liên xông tới, Ninh Ánh Hàn cũng không cho thị vệ cản nàng ta.
Ngô Tuyết Liên ở trước mặt Ninh Ánh Hàn nước miếng bay tứ tung biểu diễn hết một nén nhang, còn bên Ninh Ánh Hàn vừa cân nhắc danh mục quà tặng vừa nghe nàng ta tình cảm dạt dào oán trời trách đất.
Sau một nén nhang, có lẽ Ngô Tuyết Liên mệt mỏi, rốt cuộc dừng lại, Ninh Ánh Hàn lấy một danh sách quà tặng thật dày đã viết xong đưa cho quản sự, lại bàn giao mấy câu.
Lúc Ngô Tuyết Liên muốn nổi trận lôi đình vì bị làm lơ, Ninh Ánh Hàn mới quay đầu nhìn nàng ta một cái, vỗ tay, cảm tạ trận tấu hài này, còn tiện tay cho nha hoàn thưởng Ngô Tuyết Liên hai lượng bạc.
Ngô Tuyết Liên bị tức đến mức khóc lóc chạy khỏi Ninh phủ, tìm biểu ca Tần Tuyên cáo trạng, cũng không biết Tần Tuyên xử lý như thế nào, nhưng từ đây Ngô Tuyết Liên không xuất hiện ở trước mặt Ninh Ánh Hàn nữa.
Một lần nữa nghe thấy cái tên này, nhưng lại trong ngữ cảnh như vậy, nhất thời Ninh Ánh Hàn có chút hoảng hốt.
Nhưng nói thật, nàng không tin.
Ngô Tuyết Liên có cấp bậc quá thấp, lúc trước từng giở thủ đoạn châm ngòi Tần Tuyên và Ninh Ánh Hàn, đừng nói đương sự, sợ là gã sai vặt Mặc Nghiên bên người Tần Tuyên đều thấy rõ.
Nếu nói nàng ta là tình địch của Ninh Ánh Hàn, Ninh Ánh Hàn liền cảm thấy đang hạ thấp giá trị bản thân.
Tuy rằng ba năm không gặp, nhưng trong ấn tượng của Ninh Ánh Hàn, vị hôn phu cũ Tần Tuyên trí tuệ và phẩm vị vẫn tương đối xuất chúng, cho dù hắn muốn cưới thì cũng không phải là Ngô Tuyết Liên.
Cho nên nàng nhướng mày, không hề phản ứng Lục Hồng Hồng.
Lục Hồng Hồng nhịn không được bị nàng làm lơ, mấy năm trước Trường Ninh quận chúa cao cao tại thượng ân cần tiểu ý không để nàng vào mắt thì thôi, hiện giờ đã nghèo túng thành ngoại thất của một tên thư sinh còn dám làm lơ nàng ta.
Nàng ta khẽ cắn môi, lại kêu la nói: “Như thế nào? Quận chúa không tin? Cũng đúng, quận chúa có Tô thư sinh, tất nhiên không thèm để ý vị hôn phu cũ này, chẳng qua nghe nói vị Tô công tử kia cũng không thích quận chúa, người ta còn có Lưu Vân tiên tử kìa.”
“Tin tức của ngươi quá lạc hậu rồi.” Tô Tuấn Chi đã không còn Lưu Vân tiên tử nữa.
Lục Hồng Hồng không hiểu những lời này của nàng, tiếp tục nói: “Ta hảo tâm nhắc nhở quận chúa, bị Tô thư sinh vứt bỏ, cũng đừng quay lại leo lên đầu cành. À, là ta không tốt, đã quên quận chúa căn bản không có cơ hội quay lại đầu cành, Tần quốc công người ta đã muốn thú người khác.”
Nàng ta nói còn chưa mệt thì đã nghe kẽo kẹt một tiếng, cửa của một nhã gian trên lầu bị mở ra, một thanh âm nam tử trong sáng truyền đến: “Làm sao bổn công không biết bản thân muốn tổ chức hôn lễ?”
Nghe thanh âm này, Ninh Ánh Hàn đột nhiên ngẩng đầu, thấy một vị nam tử thân hình thân hình thon dài đứng trên cầu thang, trên dưới khoảng hai mươi tuổi, nhìn qua tư thái quý khí, dáng dấp nho nhã.
Nam tử cũng đang cúi đầu dùng ánh mắt không rõ nhìn nàng.
“Thế tử……”
“Quận chúa.”
Hai người đối diện, một bên tuấn mỹ không tỳ vết, một bên tuyệt sắc vô song, trong hoảng hốt, giống như thời gian ba năm đều không còn tồn tại nữa, mà vẫn là không khí tốt đẹp như ba năm trước đây.
Nhưng không ai có thể chối bỏ thời gian kia đã tạo nên khe rãnh.
Tần Tuyên thu hồi ánh mắt trước.
Ninh Ánh Hàn cũng phản ứng lại, cho rằng Tần Tuyên muốn xuống lầu, liền nghiêng người chuẩn bị nhường hắn đi qua.
Sau khi Tần Tuyên trầm mặc một lúc lâu, vừa đưa ra một bước, đã bị một nam tử phía sau nhã gian đi ra dùng ngữ khí trêu chọc nói: “Quốc công, đồ ăn còn chưa bày ra ngươi đã muốn đi?”
Ninh Ánh Hàn: “……”
Nàng cho rằng hắn vừa ăn xong, chuẩn bị rời đi thì mới đυ.ng phải chuyện của Lục Hồng Hồng, còn nghiêng người nhường đường cho hắn.
Nhưng thật ra, hắn vừa mới nghe được thanh âm của Lục Hồng Hồng cho nên cố ý đi ra giải thích?
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tuyên.
Tần Tuyên giống như thấy được tầm mắt của nàng, lại mở miệng nói: “Bổn công không có ý muốn thú biểu muội, chuyện liên quan danh dự nữ tử, mời cô nương chớ truyền lời đồn vô căn cứ.”
Nói xong liền xoay người trở về nhã gian, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng, cũng không liếc mắt nhìn Lục Hồng Hồng ở phía sau ấp úng xin lỗi một cái.
Nhưng Ninh Ánh Hàn nhìn đến dáng người đĩnh bạt của hắn, chỉ có một ý nghĩ —— Ánh mắt của ta năm đó thật không tồi.
Nội tâm nàng thoáng thở dài, người xuyên thư ơi là người xuyên thư, nếu ngươi có được một phần vạn ánh mắt giống như ta, cũng không đến mức bị một kẻ hèn Tô Tuấn Chi lừa dối thành như vậy.
Ninh Ánh Hàn không đuổi theo, nàng có thể nhờ Mặc Nghiên chuyển một câu xin lỗi, nhưng khi đối mặt Tần Tuyên, câu xin lỗi lại nói không nên lời —— Giữa bọn họ chỉ cần một câu xin lỗi thì có thể chấm dứt sao?
Bằng hữu Tuyên ngược lại cẩn thận đánh giá Ninh Ánh Hàn, cười nói: “Quận chúa, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”
Ba năm trước đây Ninh Ánh Hàn đã gặp qua hắn ta, biết hắn ta là bạn tốt của Tần Tuyên, nhìn thấy đối phương không có ác ý, liền nở nụ cười: “Ta rất tốt.”
Bị chiếm thân xác ba năm, chịu đủ mọi ủy khuất, cũng chỉ có thể nói một câu “Ta rất tốt”.