[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Của Ông Ngoại

Chương 29

Cô ấy không cảm thấy khó ăn, nhưng cũng không là quá ngon, chỉ là có chút vị mặn để dễ trôi cơm mà hơn thôi.

Mấy ngày trước, ngày nào cô ấy cũng ăn bánh bao hấp, dù có ngon cỡ nào thì cũng có hơi chán, đang nghĩ muốn đổi món thì dưa chua đã được bày sẵn.

Nhưng dưa chua ở nhà đã được ướp quá lâu, vị quá mặn, một miếng dưa chua có thể ăn nửa bát cháo, nhưng màu sắc của sợi cải xanh này rất nhạt, vừa nhìn đã biết là chỉ mới ướp được một hai ngày, còn chưa ngấm vị, như vậy thì có mùi vị gì được chứ?

Dù cải xanh đã được trộn với gia vị nhưng cô nghĩ chắc là không ngon lắm nên chọn củ cải khô màu đỏ chót, ở giữa còn điểm xuyết cả vài miếng ớt cựa gà.

Sau khi lấy nửa bát, cô ấy suy nghĩ một chút, bèn gắp thêm một ít rau cải.

Bánh bao hấp của ông Hải ngon như vậy, món dưa chua này chắc cũng sẽ khác biệt nhỉ? Để thử xem sao.

Chẳng biết từ bao giờ, cô ấy đã bất giác tin tưởng vào tài nấu nướng của ông Hải.

Đến nhà máy, Ngô Tinh Tinh như thường lệ mang bữa sáng đến căng tin, hôm nay cô ấy đến hơi sớm, trong căng tin vẫn còn hai ba con mèo con, nhưng có vẻ như chúng cũng đã ăn xong rồi.

Ngô Tinh Tinh tìm một góc bắt đầu ăn, lấy một cái bánh bao ra cắn một miếng, ừm, vẫn ngon như vậy, lấy đôi đũa dùng một lần mà tiệm cơm đưa cho ra, gắp một gắp một củ cải.

Miếng củ cải có vẻ đã được ướp dầu ớt hoặc bột ớt, toàn thân phủ một lớp màu đỏ trong suốt, bên trên còn điểm xuyết những hạt mè trắng nhìn khá ngon miệng, khi cho vào miệng nhai, lập tức tạo ra âm thanh rột rột, kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng nhĩ của cô ấy.

Giòn quá, không chỉ giòn mà còn mang theo chút vị ngọt của củ cải, không hề hăng chút nào.

Lớp ớt bên ngoài cũng rất thơm, có lẽ sử dụng loại không quá cay, cô ấy ăn rất vừa miệng, không cay đến mức chảy mồ hôi hay muốn uống nước lạnh, nhưng cũng không quá nhạt nhẽo.

Ngô Tinh Tinh lại ăn thêm mấy gắp củ cải, nhét từng cái bánh vào miệng, sau khi nhận ra mình đã ăn liên tiếp mấy cái bánh bao, cô ấy bèn giảm tốc độ lại, thầm cảm thán củ cải này thật sự rất ngon miệng.

Khi chỉ còn một chiếc bánh bao, trong túi chỉ còn lại một ít rau cải muối mà cô ấy chỉ định nếm thử thôi.

Lúc này, cải xanh cắt nhỏ cũng dính trên một chút màu đỏ của củ cải, Ngô Tinh Tinh cứ thế cho vào miệng, phát hiện sợi cải xanh cắt đã mất đi vị hơi đắng chát vốn có, không giống với dưa muối để lâu nên quá mặn ở nhà, dưa muối này mang theo mùi thơm, ăn rất bắt miệng.

Đưa mấy sợi rau vào miệng rồi nhét chiếc bánh cuối cùng vào, cô ấy vẫn còn hơi thòm thèm.

Chậc, cô ấy vẫn chưa đủ tin tưởng vào tài nấu nướng của ông Hải, lần sau tuyệt đối không được phạm sai lầm này nữa.

Đang lúc khó chịu, cô ấy cảm thấy trước mắt có một bóng đen, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện chính là chủ nhiệm phân xưởng đang đứng trước mặt mình.

“Chủ nhiệm, có chuyện gì thế?”

“Tiểu Ngô, cô mua những chiếc bánh bao này ở đâu thế, ngày mai có thể mang cho tôi một ít, được không?” Chủ nhiệm phân xưởng có hơi xấu hổ nói.

Vừa rồi chị ta ngồi ngay gần đó, lần trước ngửi thấy cảm giác khá thơm, nhưng chưa kịp thấy đối phương ăn thì cô ấy đã đi mất rồi.

Lần này, Tiểu Ngô ăn ngon lành, mùi hương xông thẳng vào mũi, hơn nữa bữa sáng ở căng tin nhạt nhẽo vô vị, đúng lúc chị ta đang cảm nhạt mồm nhạt miệng, mùi hương này càng thêm quyến rũ, bụng đã đói nay lại càng đói hơn.

Ngô Tinh Tinh vui vẻ nói: “Được chứ.”

Ngày hôm sau, Ngô Tinh Tinh dậy sớm, mua bốn phần bánh bao mang đến nhà máy.

“Chủ nhiệm, ba phần này là của chị. Tiệm bánh bao gần đây đã cho ra mắt hai loại dưa chua để ăn kèm. Tôi không biết khẩu vị của chị thế nào nên lấy mỗi thứ một ít, lát nữa chị ăn thử xem.” Ngô Tinh Tinh cũng mua một phần, hôm qua dưa chua ăn không đủ nên hôm nay cô ấy còn lấy thêm một ít.

Không ngờ những người xếp hàng phía sau lại có vẻ hơi bất mãn, cho rằng Ngô Tinh Tinh lấy nhiều được vì miễn phí, dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô ấy, may mà cô ấy là người mặt dày, xách một túi bánh bao lớn rồi khinh thường quay lại. Người đứng sau lập tức ngẩng đầu lên trời, không dám nhìn Ngô Tinh Tinh.

“Cảm ơn Tiểu Ngô, phiền cho cô quá, nếu không phải quán đó cách xa nhà tôi thì hết ca đêm tôi đã tự đi mua rồi.” Chủ nhiệm tên là Tôn Ái Quyên, lúc này đang nói với vẻ mặt xấu hổ.

Chị ta thực sự rất ngại, ngày hôm qua nhất thời bốc đồng mới chạy tới nhờ Tiểu Ngô giúp, nhưng nói xong thì lại hối hận.