Hải công công nhận ra con rể có vẻ rất muốn học cách muối rau. Đến nhà này mấy ngày, lão mới phát hiện con rể là người nấu ăn chính, xào nấu những món ăn bình thường hay nấu cơm, hấp bánh bao đều vô cùng thành thạo. Tuy nhiên, con rể lão lại không biết gì về cách muối rau, một kỹ năng cần có của những người phụ nữ nông thôn, rõ ràng là trước đây chưa từng được dạy.
Bây giờ, thấy con rể tỏ vẻ như vậy, lão bèn chủ động lên tiếng.
Con rể vẫn hơi ngại: “Cha, đây là bí quyết của cha, truyền lại cho con thì không được hay lắm.”
Hải Liên Kính nói đùa: “Sao vậy? Con rể cũng là một nửa con trai, bây giờ chúng ta còn ở chung với nhau nữa, khác gì cha con ruột đâu nào.”
Lâm Chí Cương nghe vậy thì hơi xấu hổ, sợ cha vợ lại nghĩ đến hai người anh vợ bất hiếu kia mà buồn nên vội vàng nói: “Vâng, cha, sau này con sẽ là con trai của cha.”
Lúc này, Hải Ngọc Xuân mới từ trong phòng đi ra, nghe thấy vậy bèn cười nói: “Anh là con trai ruột, vậy em là cái gì.”
“Mẹ, mẹ là con dâu!” Dương Dương vừa nhảy nhót trên chiếc giường mới trải trong nhà, vừa nói.
Mọi người đều bật cười.
Tiếp theo, Lâm Chí Cương phụ trách đổ nước, Hải Liên Kính ở bên cạnh hướng dẫn một cách vui vẻ thoải mái.
Cách làm này không khó, Lâm Chí Cương học được rất nhanh, bèn vui vẻ hỏi cha vợ xem có thể ghi vào sổ không. Sau khi được phép, anh xé một mảnh giấy trong vở bài tập của Dương Dương, sau đó bảo Dương Dương đến viết hộ.
Lâm Chí Cương đã bỏ học trước khi học xong tiểu học nên chữ viết không đẹp lắm.
Dương Dương không hề tỏ ra bất mãn khi vở của mình bị xé mất một trang mà nghiêm túc giúp đỡ cha mình.
“Khi nào anh trai con về, cha sẽ muối một hũ dưa chua cho nó mang đi, cái này rất hợp ăn cùng cơm trong căn- tin.” Lâm Chí Cương nhìn cậu con trai út viết, bèn nhắc tới cậu con trai lớn.
Con trai cả Lâm Huy đang học năm nhất tại trường cấp ba Nhất Trung trên huyện, Nhất Trung là trường cấp ba tốt nhất trong huyện, việc quản lý cũng rất nghiêm ngặt, cứ hai tuần về một lần. Con trai cả biết gia đình khó khăn nên ở ngoài luôn tiết kiệm ăn, sinh hoạt phí một trăm tệ tiêu đến cuối tháng vẫn còn thừa.
Vì vậy, mỗi lần người con trai cả về, anh đều phải cố gắng nghĩ cách làm chút đồ ăn cho con trai mang đi. Lần trước, anh có học được của hàng xóm cách làm mè ngào đường nâu, tuy lần đầu hơi nhão nhưng nguyên liệu tốt nên hương vị cũng khá ngon, con trai cả ăn xong còn cầm lọ rỗng về.
“Cha, cha thật sự rất thương anh trai.” Dương Dương nhỏ giọng nói.
Trong lòng cậu nhóc thầm nghĩ, dưa muối thì mang theo làm gì.
Lâm Chí Cương tưởng con trai út đang ghen tị, bèn bật cười thọc lét cậu nhóc, chơi đùa một hồi, anh nói: “Cha cũng yêu con mà, lát nữa cha sẽ muối cho con một lọ.”
Dương Dương nhe hàm răng trắng ra: “Con cảm ơn ạ.”
Hai ngày sau, ông già bán cải cũng mang củ cải đến.
Đây là một loại củ cải xanh địa phương, đêm đó, Hải Liên Kính cắt hai củ làm cho mọi người nếm thử, tất cả đều đồng ý rằng củ cải này không thua kém gì củ cải vườn nổi tiếng ở địa phương. Cái gọi là củ cải vườn có vị giòn ngọt, thanh mát và có nhiều nước hơn củ cải thông thường, vị hăng của củ cải cũng rất ít, gần như không có.
Củ cải này cũng tương tự như vậy, Hải Liên Kính phơi củ cải thành củ cải khô. Sau hai ngày phơi nắng, lão ngâm củ cải khô vào nước nóng rồi cho vào nồi, cho hành baro, gừng, ớt cựa gà, mè trắng, bột ngọt, nước tương và các gia vị khác, sau đó đổ dầu nóng vào để làm thành nước sốt, cuối cùng trộn đều là có thể ăn.
Thế là sáng nay, thanh nhiên đến tiệm cơm mua bánh bao đều thấy trên bàn trước cửa có hai chiếc nồi nhôm nhỏ, trong nồi có hai loại dưa chua.
Hôm nay Ngô Tinh Tinh đi tới, đương nhiên cũng nhìn thấy, cô ấy ngạc nhiên nói: “Ông Hải, ông thật sự làm dưa muối sao? Bán thế nào?”
Hải Liên Kính cười nói: “Mua bánh bao có thể lấy miễn phí, đừng lãng phí là được.”
Ngô Tinh Tinh nhìn thấy cạnh bàn có một chồng bát bằng nhựa nhỏ trong suốt màu trắng, trước khi gọi món đã có người cầm cái bát nhỏ đi lấy dưa chua rồi, cô ấy mua bánh bao xong, cũng vội vàng đi lấy, chẳng mấy chốc đã đến lượt.
Cô ấy cầm chiếc bát nhỏ lên nhìn, có hai nồi dưa muối, một là cải xanh, một là củ cải khô.
Rau cải thì cô thường hay ăn, mẹ cô thích vớt những cục rau cải muối đã ướp từ sáng sớm, cắt thành từng sợi, thêm chút dầu mè và nước tương, trộn đều lên rồi ăn với cháo.