[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Của Ông Ngoại

Chương 27

“Nghe nói củ cải bên đó trồng càng giòn và ngọt hơn những nơi khác?”

“Đúng vậy, chất đất bên kia thích hợp trồng loại đó. Thôn của chúng tôi rất gần trấn Quả Viên, ruộng nhà tôi và bên đó chỉ cách một con sông mà thôi. Chỉ là rau củ chỗ của chúng tôi không nổi tiếng, không bán được ở trong trấn vì người ta chỉ thích củ cải ở trấn Quả Viên. Tôi hay sang bên này thăm con gái, thỉnh thoảng cũng sẽ ra chợ bán chút đồ.”

Hải Liên Kính gật đầu: “Vậy được rồi, ngày mai ông giao được không? Giao cho tôi hai sọt củ cải đến đây, tôi nếm thử một chút trước.”

Ông cụ nhanh chóng đồng ý cười đáp: “Được rồi.”

Lúc này ông cụ không ngờ được rằng, nhiều năm sau củ cải của ông ấy cũng sẽ nổi tiếng toàn huyện thậm chí là toàn thị xã.

Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

Sau khi hẹn xong ngày mốt giao hàng, ông cụ bán rau cải đẩy xe ba bánh rời đi.

Hải Liên Kính bắt đầu xử lý cải xanh, ở đây cải xanh chỉ ăn đầu cải, lá có vị cay, ăn không ngon nên sẽ bỏ đi luôn.

Đầu cải* ở miền Bắc thường được gọi là hạt cải, nhưng ở miền Nam lại thường gọi là su hào, ở thủ đô có một món dưa muối nổi tiếng được làm từ cải xanh, có thể thấy rằng cải xanh rất phổ biến và được ưa chuộng ở miền Bắc.

*Phần rễ của cải xanh

Cải xanh Hải Liên Kính mua có màu trắng nhạt ở phía dưới và xanh nhạt ở phía trên, to hơn nắm tay của người lớn một chút, cắm rễ vào đất, phía dưới có một ít lông nhấp nhô không đều, chắc hẳn là dính rất nhiều đất. Nhưng người bán đã rửa sạch bằng nước, chỉ còn một ít đất dính vào các khe rãnh gồ ghề mà thôi.

Hải Liên Kính cầm dao xử lý trước, cạo sạch bùn ở những chỗ có lông và rãnh sâu, sau đó dùng nước rửa sạch.

Lão làm việc rất chăm chú, không nhận ra trời đã tối, mãi cho đến khi lão đang nghiêm túc thì gọt vỏ thì nghe thấy một giọng nói phía sau: “Ông ngoại, ông đang làm gì vậy?”

Con dao làm bếp của Hải Liên Kính suýt rơi xuống đất.

Lúc này, lão mới chú ý thấy trời đã tối, quay đầu lại cũng không thấy người của Dương Dương đâu, lão thắc mắc: “Dương Dương, cháu ở đâu?”

Dương Dương bất lực nhe ra hàm răng trắng: “Ông ngoại, cháu ở đây này!”

Hải Liên Kính nhìn thấy hàm răng trắng, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của cháu trai, lão nghĩ bụng, có lẽ nên đổi tên thằng nhóc này thành Tiểu Hắc thì hợp lý hơn, sau đó nhanh chóng bảo cậu nhóc bật đèn lên.

Dương Dương đi bật đèn, phát hiện dưới đất có hai sọt đồ, ngạc nhiên nói: “Ông ngoại, ông làm gì mà nhiều dưa chua thế?”

Ở đây, loại rau này chỉ có một cách chế biến duy nhất đó là muối chua nên mọi người đều gọi như vậy.

Sau khi Hải Liên Kính giải thích, Dương Dương mới biết ông ngoại muốn muối để bán trong quán ăn, nên lập tức dọn một chiếc ghế nhỏ tới giúp, Hải Liên Kính bảo cậu nhóc đi làm bài tập đi, nhóc bèn nói đã làm xong ở trường rồi.

Học sinh tiểu học không có nhiều bài tập về nhà, nhưng gần đây Dương Dương rất ngoan ngoãn, chỉ cần dành mười mấy phút ở trường đã làm xong bài rồi, nhưng sở dĩ trời tối mới trở về là vì lúc tan học nhóc còn cùng đám bạn chạy nhảy một lúc.

Hải Liên Kính thấy vậy, bèn nói: “Thế thì cháu đi hâm nóng cơm đi, chờ cha mẹ cháu về là có cái ăn ngay.”

Tiểu Dương Dương đi bê củi, Hải Liên Kính đi dọn nồi, bỏ bánh bao Đại Chí mới hấp hôm qua và cà tím nướng buổi sáng vào nồi.

Sau đó, Dương Dương ngồi trước bếp nhóm lửa, Hải Liên Kính tiếp tục xử lý đám cải xanh. Cơm còn chưa hâm xong, vợ chồng Đại Chí đã lần lượt trở về, thấy cha già đang bận rộn, bọn họ bèn rửa mặt mũi chân tay rồi vào làm cùng.

Sau khi cơm chín, mọi người cùng ăn rồi lại bắt tay vào làm tiếp.

Chẳng bao lâu, hai giỏ đầy cải đã được xử lý xong, Hải Liên Kính ngâm hai phần ba vào hai lọ muối dưa lớn mới mua, đậy kín hai tháng sẽ ngon hơn, một phần ba còn lại, lão cắt nhỏ và ướp vào lọ muối dưa nhỏ hơn, đậy kín một hai ngày là có thể ăn được rồi.

Người bình thường chỉ cần cho một ít muối vào rau là được, nhưng lão là một đầu bếp chuyên nghiệp, phải có công thức bí mật của riêng mình. Thực ra cũng không phải là công thức bí mật gì, chỉ là một số loại gia vị thông thường, có khoảng chục loại. Các gia vị được trộng đều thành nước ướp, sau đó đổ vào lọ dưa chua.

Nhưng lúc đang chuẩn bị ướp, Hải Liên Kính phát hiện con rể đang ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, lão suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: “Muốn giúp đỡ ông già này sao? Lại đây.”