Gia Cát Lượng sinh lòng trắc ẩn, bảo đầu bếp nặn bột lúa mạch ra làm giả thành da, sau đó dùng thịt dê, thịt bỏ làm nhân. Tạo hình thành dáng vẻ giống với đầu của những người đàn ông Nam Man, sau đó ném xuống sông. Quả nhiên gió lớn ngừng thổi, bọn họ qua sông thuận lợi. Từ đó, cách làm màn thầu được lưu truyền tới ngày nay, sau đó lại được tách ra, loại bánh không có nhân được gọi là màn thầu, loại bánh có nhân gọi là bánh bao.
Lúc ấy, cậu ấy không hề có hứng thú với câu chuyện mà cô giáo kể, lúc này được ăn cái bánh bao ngon như vậy trong nháy mắt lập tức nhớ đến câu chuyện này, hiện tại ấn tượng càng khắc sâu hơn.
Cậu ấy không biết vì sao chị gái đột nhiên lại mua bánh bao cho cậu, chắc là muốn làm hòa. Haiz, chị ấy không thi được vào khoa chính quy cũng rất đáng thương, sau này vẫn nên bớt cãi chị ấy hai câu đi.
Một lát sau, Chu Tiểu Vũ từ bên ngoài trở về, phát hiện em trai đột nhiên chủ động nói chuyện với cô ta, còn cười hì hì nói: “Chị ơi, em cảm ơn chị, trước đây em không nên cãi nhau với chị, bánh bao mà chị đặc biệt mua cho em ăn ngon lắm, cả đời này em chưa từng ăn chiếc bánh bao nào ngon như vậy, cảm ơn chị nhé.”
Sau khi nói xong, em trai Chu đỏ mặt tía tai chạy ra ngoài. Cả đời này cậu ấy chưa từng nói những lời tình cảm sến súa như vậy, bản thân cậu ấy cũng không chịu nổi.
Chu Tiểu Vũ ngơ ra tại chỗ.
Có ý gì?
Cô ta ngửi thấy mùi hương bánh bao còn sót lại thì càng tức giận, ai đặc biệt mua bánh bao cho thằng nhóc thối kia chứ?
A a a, nghĩ đến giá của bánh bao, cô ta vừa đau lòng vừa tức giận lại có chút hối hận, biết vậy cô ta đã ăn hết ngay từ đầu.
Tức chết mất.ヽ (`Д´)ノ
Đương nhiên Hải Liên Kính không biết tâm trạng của cô ta. Sau khi dọn hàng buổi sáng, lão nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều xử lý một vài nguyên liệu rồi đi dạo chợ chiều trong thôn.
Buổi sáng có vị khách đề nghị làm thêm chút dưa muối, thật ra lão đã muốn làm từ lâu rồi nhưng muốn để đến lúc làm ăn khấm khá hơn rồi làm sau.
Mấy ngày gần đây đã có vài vị khách quen, lúc này nên làm thêm một chút đồ ăn kèm như vậy mới không bị quá đơn điệu.
Về phần sẽ muối loại rau dưa gì thì lão cũng đã sớm nghĩ kỹ rồi, một loại làm từ rau cải, một loại làm từ củ cải.
Những gia đình ở phương Bắc đều sẽ làm chút dưa muối, có thể cách làm của mỗi nhà không giống nhau nhưng rau cải là món được chào đón nhất, hơn nữa lúc này là đầu xuân, đúng là mùa thu hoạch rau cải.
Chợ chiều có vài quầy còn bán rau cải. Hải Liên Kính đứng ở trước một quầy hàng, người bán hàng trong quầy là một ông cụ còn già hơn cả Hải Liên Kính, tóc hoa râm, nếp nhăn ở đuôi mắt rõ ràng, rau cải bày trên sạp hàng của đối phương đã được rửa sạch. Lão cầm lấy một cây xem xét, trông rất tươi.
Đúng lúc này ông cụ nói: “Đều là rau mới hái đó, tươi lắm.”
Hải Liên Kính gật đầu: “Lấy cho hai sọt đi.”
Ông cụ ngây ra, sau đó nếp gấp ở đuôi mắt càng rõ hơn, ông cụ vội vàng gật đầu: “Được được.”
Sau đó bắt đầu lấy sọt và xếp rau vào sọt cho Hải Liên Kính. Bên cạnh ông cụ còn có một cậu bé, trước đó còn đang đọc sách, nhìn thấy có người muốn mua đồ cũng đặt sách xuống đi lên hỗ trợ.
Mua một sọt sẽ được giao hàng đến tận nhà, ông cụ bảo cháu trai nhỏ trông quán, còn mình thì đẩy chiếc xe ba bánh cũ nát chở hai sọt rau vào trong viện. Ông cụ yết giá công khai, Hải Liên Kính không hề mặc cả mà dứt khoát đưa tiền cho ông cụ.
Có lẽ ông cụ hiếm khi gặp được vị khách sảng khoái không kén chọn như vậy, chân thành nói: “Cảm ơn, cảm ơn, có cần gì nữa thì tìm tôi nhé, nhà tôi còn có nhiều loại khác nữa, có cần củ cải không?”
“Được chứ, nhà ông ở đâu? Chất lượng củ cải thế nào?” Hải Liên Kính cười tủm tỉm nói.
Ông cụ ngẩn ngơ, vốn dĩ chỉ lắm miệng hỏi một câu mà thôi, không ngờ đối phương thật sự cần, bèn nói: “Nhà tôi ở trấn Tây Doanh, chất lượng chắc chắn không phải nói nhiều, tuy rằng đường đi có hơi xa nhưng cũng có thể giao hàng cho ông.”
Hải Liên Kính nhớ đến vị trí khu vực xung quanh đây, ngạc nhiên nói: “Trấn Tây Doanh cách trấn Tiểu Khê hơn ba mươi dặm, sao ông lại chạy đến đây bán hàng?”
“Tôi sang bên này thăm con gái của tôi, con bé gả đến trấn Tiểu Khê. Có điều trong trấn không có chợ chiều, tôi đành phải mang rau sang bên này bán. Nhưng mà tôi nói cho ông nghe này, đất ở bên kia của chúng tôi cực kỳ tốt, rau cải và củ cải trồng ăn rất ngon, ông đã nghe qua về củ cải ở trấn Quả Viên chưa?”