Chị ta chỉ mới gặp cô bé Tiểu Ngô này một hai lần, nói với nhau được vài câu, vậy mà lại nhờ người khác mua hộ đồ, đúng là có hơi lỗ mãng, may mà Tiểu Ngô nhiệt tình không từ chối, nếu không chị ta sẽ rất xấu hổ.
Hơn nữa, chị ta là lãnh đạo, nếu nhờ nhân viên bên dưới mua đồ giúp thì liệu người ta có mặt mũi đòi tiền không? Nếu cô ấy không nhận tiền, tin tức truyền ra sẽ không hay.
Chị ta vội vàng lấy ví ra nói: “Bao nhiêu tiền, tôi đưa cho cô.”
“Hai mươi mốt đồng.” Tiểu Ngô lập tức báo giá.
Chị ta bảo là mua hộ nên tất nhiên phải tính tiền rồi.
Thấy chủ nhiệm sửng sốt, cô ấy lại nói thêm: “Bánh bao hấp của nhà ông ấy đắt hơn chỗ khác một chút, nhưng ăn rất ngon. Chủ nhiệm, chị cứ ăn thử đi sẽ biết, còn có dưa chua miễn phí nữa.”
“Ồ, được rồi, cảm ơn cô.” Chị ta vội vàng trả tiền cho đối phương.
Nhìn thấy Ngô Tinh Tinh cầm tiền, Tôn Ái Quyên mang bánh bao đi ra khỏi căng tin, quay lại nhìn cô gái đang ăn uống vui vẻ, chị ta cảm thấy mình thực sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Khi trở về nhà, Tôn Ái Quyên nhìn thấy con trai và chồng mình đang cau mày nhìn đồ ăn trên bàn ăn.
Chị ta liếc nhìn, sáng sớm trên bàn có cá, có trứng, có bánh bao hấp, còn có cả cháo kê nữa, đều là đồ ăn ngon, nhưng mùi vị thì chỉ ở mức nuốt được mà thôi.
Cá có màu đen xì, không biết cho bao nhiêu nước tương và tương ớt, trứng chiên bị nát thành bảy tám miếng, chỉ có một hai miếng lớn còn lại là cháy, bột màn thầu thì chưa lên men, cháo kê thì hình như cho hơi quá nước, màu nhạt như nước lã.
“Ái Quyên về rồi, vào ăn cơm một thể đi con.” Mẹ chồng đúng lúc từ trong bếp bưng bát ra, nhìn thấy con dâu bèn nói.
Tôn Ái Quyên nhanh chóng nói: “Mẹ, con đã ăn ở căng tin đơn vị rồi.”
“Thôi nào, ăn rồi thì ăn thêm một chút, mẹ có làm món cá kho đấy, con ăn thử đi.” Mẹ chồng nói xong, gắp một miếng cho cháu trai Tiểu Quang: “Cháu ngoan của bà nội, hôm qua cháu bảo rau quá nhạt nhẽo nên hôm nay bà làm cá kho, chắc chắn không nhạt đâu, cháu nhanh ăn thử đi.”
Tiểu Quang cười khổ một giây, nhưng vẫn khoa trương nói: “Oa, bà nội tốt quá, cháu thích ăn cá nhất.”
“Vậy thì ăn nhiều chút.” Vừa nói, bà ấy vừa gắp một miếng lớn hơn.
“Phụt.” Người chồng đang vùi đầu vào bát cháo, nghe thấy lời đó bèn phụt ra.
“Con xem con kìa, lớn như vậy mà ăn bát cháo cũng không xong, lúc nào cũng để mẹ phải lo, nhanh ăn một miếng cá đi.”
Hai cha con hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tôn Ái Quyên.
Tôn Ái Quyên vội vàng nói: “Mẹ, con vừa nghe mấy cô ở ngoài cửa bàn luận về đội dân vũ, lát nữa mẹ có muốn qua xem không? Con nghe nói họ sắp tuyển thêm thành viên đấy.”
Gần đây, có văn bản về việc xây dựng phường văn hóa, sau khi thẩm định xong sẽ có biểu diễn, những phường tham gia sẽ tổ chức chương trình, mà thanh niên thì không mấy hứng thú với việc này, lại bận rộn với công việc. Vừa hay là trong khu có khá nhiều ông bà đã nghỉ hưu nên khu muốn thành lập một đội dân vũ cho người cao tuổi để đăng ký tiết mục tham gia.
Tuy nhiên, vì có quá nhiều người nên khu sẽ tổ chức luyện tập trước, ai thực hành tốt sẽ được chọn.
Mẹ chồng Tôn Ái Quyên đã nghỉ hưu cách đây nửa năm, trước khi nghỉ hưu, bà ấy là một người tiên tiến, rất quan tâm đến những hoạt động tập thể kiểu này nên sớm đã nghe ngóng rồi.
Mẹ chồng nghe xong thì vội vàng đứng dậy, nói: “Vậy hả, để mẹ đi xem xem. Đúng rồi, con vừa nói họ ở quảng trường trước cổng khu phải không?”
Tôn Ái Quyên lập tức nói: “Vâng ạ.”
Mẹ chồng có hơi khó hiểu, nhưng có lẽ không muốn lãng phí thời gian nên vội vàng vào nhà thay quần áo rồi đi ra ngoài, trước khi ra ngoài còn dặn dò bọn họ ăn nhanh lên, nếu không sẽ nguội mất.
Sau khi mẹ Chu rời đi, chồng của Tôn Ái Quyên là Chu Văn Lương và con trai Chu Tiểu Quang cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi bà ơi là bà.” Chu Tiểu Quang thở dài.
Nhà họ Châu từ trước đến nay vẫn luôn là một gia đình hòa thuận, mẹ chồng và con dâu chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn, bởi vì mẹ Chu là một người rất nhiệt tình, thẳng thắn và cởi mở, không khí trong nhà vô cùng tốt. Tuy nhiên, cuộc sống đó đã kết thúc từ nửa năm trước. Gần đây, chuyện đau đầu nhất của nhà họ chính là bữa cơm mà mẹ Chu nấu.
Sau khi nghỉ hưu, mẹ Chu tận dụng sự nhiệt tình của mình vào việc học nấu ăn, bà ấy tin chắc rằng đồ ăn bán bên ngoài không hợp vệ sinh, và đồ ăn bà ấy tự nấu là sạch sẽ và tốt cho sức khỏe.