Nói xong, cô ấy khinh thường liếc mắt nhìn đối phương một cái, quay đầu định đi.
Chu Tiểu Vũ cảm thấy bản thân bị khinh bỉ thì tức giận trừng lớn mắt: "Thật không? Ngược lại tôi muốn nhìn xem có thể đắt đến mức nào. Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, còn ai ngay cả một bữa ăn cũng không mua nổi chứ."
Vì thế hai người một trước một sau đi về phía cuối thôn. Người đi phía trước liên tục cười trộm, người đi phía sau thì hậm hực trừng mắt.
"Ông Hải ơi, cháu lại đến nữa này. Còn tiểu long bao không ạ? Cho cháu một l*иg với." Ngô Tinh Tinh vừa đến trước cửa tiệm đã cao giọng gọi món.
Từ chỗ cha mẹ, cô ấy đã biết Hải Liên Kính tới từ thôn đối diện. Là một ông già đáng thương, bị đứa con trai bất hiếu bỏ rơi phải đến sống ở nhà con gái và con rể. Hơn nữa đối phương hiền lành, làm bánh bao lại ngon nên cô ấy vừa đồng tình lại có thiện cảm với đối phương.
Tuy mới đến mua ba ngày nhưng cô ấy tự cho là hai người đã rất quen thuộc.
Mấy ngày nay việc buôn bán của ông Hải càng ngày càng tốt, dần dần có một số thanh niên không bị giá cả dọa chạy mà xếp hàng mua.
Mỗi ngày ông Hải chỉ chuẩn bị mười l*иg tiểu long bao nên rất nhanh đã bán xong, vì vậy cô ấy mới hỏi như vậy.
Hải Liên Kính cười tủm tỉm nói: "Còn, mấy ngày nay nhiều người mua hơn nên tôi đã làm hai mươi l*иg."
"Vậy thì tốt quá."
Ngô Tinh Tinh trả tiền, nhận lấy bánh bao đã được đóng gói tốt rồi bỏ vào trong túi, đồng thời quay đầu nở nụ cười tươi với Chu Tiểu Vũ.
Lúc này Chu Tiểu Vũ đã nhìn thấy bảng giá bên cạnh, cái quái gì vậy chứ? Một l*иg bánh bao giá bảy đồng? Đắt đến thái quá, sao còn đắt hơn cả trong thành phố nữa vậy? Mặc dù cô ta cầm theo mười đồng ra cửa, nhưng đây là tiền cơm trong ba, bốn ngày của cô ta, lúc này cầm ra mua đồ chỉ là để đổi thành tiền lẻ mà thôi.
Tiền thì đủ để mua đấy, nhưng cô ta không nỡ làm vậy.
Ngô Tinh Tinh ở bên cạnh nhìn cô ta với ánh mắt thách thức, khiến cô ta dù không muốn mua nữa vẫn chỉ có thể tỏ ra bắt bẻ: "Ông à, sao bánh bao của ông đắt thế, gấp mấy lần nhà người ta. Không phải ông thích để giá thế nào cũng được đâu nhé, cục quản lý thị trường sẽ tóm ông đấy."
Ngô Tinh Tinh suýt nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Hải Liên Kính cũng không tức giận: "Tiền nào của nấy thôi cô gái à, bánh bao của tôi ngon hơn những nhà khác gấp mấy lần, hơn nữa giá này cũng đâu quá cao. Nếu cô không thích thì cứ báo cáo lên cục quản lý thị trường thử xem."
"Phụt." Nghe xong,Ngô Tinh Tinh không nhịn nổi nữa, bật cười ra tiếng.
Chiêu trả đũa này của ông Hải vẫn tuyệt như ngày nào.
Mặt Chu Tiểu Vũ đỏ lên, rất muốn nói không mua nhưng lại không muốn mất mặt trước Ngô Tinh Tinh.
Cô ta cắn răng nói: "Vậy để tôi thử xem ngon cỡ nào, cho một l*иg."
Hải Liên Kính rất nhanh đã đóng gói một túi cho cô ta.
Nhìn Chu Tiểu Vũ tức tối cầm bánh bao quay người rời đi, trước khi đi còn lườm Ngô Tinh Tinh làm cô ấy đắc ý cười. Cô ấy biết, kiểu gì đối phương cũng sẽ vì sĩ diện mua bánh bao.
Hừ, ai bảo suốt ngày tỏ ra cao thượng khinh thường người khác, lần này lên thành phố gặm dưa muối mấy ngày đi.
Nghĩ đến dưa muối, cô ấy chợt nảy ra ý tưởng, vội quay đầu nói với Hải Liên Kính: "Ông ơi, bánh bao của ông ngon lắm nhưng chỉ có mỗi bánh bao thì hơi đơn điệu, nếu có thể ăn kèm với một ít dưa muối thì hương vị sẽ càng phong phú hơn, ông cảm thấy thế nào?"
Lúc này lại có một người trẻ tuổi tới mua bánh bao, Hải Liên Kính vừa đóng gói cho đối phương vừa cười tủm tỉm: "Tôi thấy đề nghị của cháu rất tuyệt, tôi sẽ suy nghĩ thêm."
Cuối cùng, Ngô Tinh Tinh cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Mà ở một bên khác, Chu Tiểu Vũ về đến nhà mà vẫn còn tức, vừa vào đến cửa đã thấy cha mẹ bày bữa sáng trên bàn.
Mẹ Chu hỏi: "Không phải con ra ngoài mua đồ ăn sao? Trên tay là gì thế? Sữa đậu nành và bánh quẩy đâu?"
Chu Tiểu Vũ ném bánh bao lên bàn: "Đây ạ."
Nói xong, cô ta cầm màn thầu lên ăn với dưa muối. Mẹ Chu mở ra, mùi thơm của bánh bao thịt tỏa ra, mẹ Chu ngạc nhiên hỏi: "Thơm quá, con mua sao không ăn?"
Vừa rồi mua bánh bao cô ta đã ngửi được bánh bao này rất thơm, nhìn qua đã biết ngon hơn chỗ Ngụy keo kiệt rồi. Nhưng mà sau khi bị Ngô Tinh Tinh chọc giận lại thêm lời nói không chút nể nang của ông lão bán bánh bao kia khiến Chu Tiểu Vũ theo bản năng không muốn ăn bánh bao của ông lão.