[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Của Ông Ngoại

Chương 23

Vì thế, đối mặt với bữa sáng tràn đầy tình yêu của mẹ, cô ấy chỉ gắp mấy miếng và ăn nửa bát cháo rồi nói bận đi làm. Sau đó leo lên xe đạp điện ra cửa.

Nhìn bóng lưng vội vàng của con gái, mẹ Ngô không hề thất vọng khi thấy con gái ăn ít mà lại hối hận nói với chồng: "Tại lúc trước chúng ta quá nuông chiều con bé, nếu lúc còn đi học, con bé nhiệt tình như thế này, nói không chừng đã thi đậu đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa rồi, sao phải vất vả tìm việc, chịu khổ như bây giờ, haiz."

Cha Ngô xoa mặt, trong lòng thầm nghĩ: Vợ ơi đừng ảo tưởng nữa, đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa dễ thi đậu lắm à.

Nhưng ngoài mặt ông ấy hùa theo: "Ừ, đúng vậy đúng vậy."

Ngô Tinh Tinh mới ra cửa đã đυ.ng phải người quen. Đó chính là Chu Tiểu Vũ, hàng xóm cũng là bạn học từ nhỏ với Ngô Tinh Tinh.

Tuy cùng nhau lớn lên nhưng quan hệ giữa hai người không tốt lắm. Ngô Tinh Tinh là một người lười biếng và bàng quang, thành tích luôn đứng hạng bét trong lớp. Chu Tiểu Vũ thì ngược lại, cô ta chăm chỉ nỗ lực tiến tới, luôn nằm trong top năm người giỏi nhất lớp.

Vì thế hai người không chơi với nhau, đôi khi gặp phải còn sẽ lời qua tiếng lại mấy câu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, có lẽ Chu Tiểu Vũ đang cảm thấy nhàm chán nên chủ động công kích.

Cô ta đẩy kính gọng đen trên sống mũi, nhìn Ngô Tinh Tinh rồi cười khẩy: "Tinh Tinh đi đâu thế? Tôi nghe mẹ tôi nói cậu tìm được việc làm rồi hả? Tôi lên thành phố học đại học, bây giờ về mới biết. Chúc mừng cậu nha, bây giờ đã là công nhân rồi, khi nào được phát lương nhớ mời mọi người ăn cơm."

Ở niên đại 80-90, nhà nước thực hiện kế hoạch hóa kinh tế vì vậy công nhân trở thành nghề nghiệp được người ta hâm mộ. Khi đó, các xí nghiệp, nhà xưởng đều là xí nghiệp quốc doanh, tiền lương không tệ lại có nhiều đãi ngộ tốt, đi ra ngoài khoe mình là công nhân của đơn vị nào thì rất là tự hào.

Nhưng thời gian thay đổi, qua mười mấy năm, nhiều xí nghiệp quốc doanh đóng cửa, cái nghề công nhân này không còn được coi trọng như trước. Không những vất vả còn không kiếm được quá nhiều tiền. Hiện tại nói ra cũng chỉ nhận lại cái nhìn khinh thường, người này về sau không có triển vọng.

Ngô Tinh Tinh cảm thấy làm công nhân không có gì không tốt, ít nhất cô ấy có tiền lương muốn ăn gì thì ăn, nhưng bị người khác nói như vậy thì cũng có chút không vui.

Cô ấy vốn nhớ thương tiểu long bao, không muốn tốn thời gian với Chu Tiểu Vũ, nhưng đối phương đã ra tay, sao cô ấy có thể yếu thế? Bỏ qua chẳng phải tỏ ra cô ấy sợ hãi hay sao? Nếu truyền ra ngoài để cho người quen biết thì cô ấy mất mặt chết mất.

Vì thế Ngô Tinh Tinh trợn trắng mắt nói: "Được thôi. Dù sao tôi cũng đã là người có tiền lương, không phải học sinh nghèo phải chia một xu ra thành hai để dùng, ăn mì gói còn phải tính xem nếu ăn thêm một cây lạp xưởng thì cuối tháng còn tiền tiêu hay không. Ấy, bây giờ cậu học đại học chuyên khoa, có phải càng tốn tiền không? Chắc vậy nhỉ? Trường đại học chuyên khoa ở thành phố nên hẳn là có nhiều thứ phải chi tiêu hơn khi học cấp ba ở trên thị trấn."

Khi còn học cấp ba, Chu Tiểu Vũ có thành tích tốt nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong trường cấp ba ở thị trấn. Đi ra ngoài so với các học sinh ở nơi khác thì hiển nhiên không bằng người ta. Hơn nữa tố chất tâm lý kém nên thi đại học còn không tốt bằng Ngô Tinh Tinh.

Ngô Tinh Tinh là học sinh kém, không làm bài tốt thì thi trượt, suốt ngày ru rú trong nhà. Nhưng Chu Tiểu Vũ làm bài không tốt vẫn cố chấp ghi danh vào trường đại học chuyên khoa trên thành phố của tỉnh.

Nhưng người trong thôn nào biết đại học chuyên khoa là cái gì, chỉ gọi chung là đại học thôi.

Chu Tiểu Vũ vốn bởi vì không thi đậu khoa chính quy mà canh cánh trong lòng, nghe thấy Ngô Tinh Tinh mở miệng ngậm miệng đều là đại học chuyên khoa như đang châm chọc mình thì cô ta càng thêm khó chịu. Cố gắng tìm được cái gì để châm chọc lại đối phương.

Còn chưa nghĩ ra, cô ta lại nghe thấy Ngô Tinh Tinh nói: "Này, mới sáng sớm cậu đã ra cửa như vậy, định đi mua đồ ăn sáng à? Tôi cũng đang trên đường đi này, cậu mua gì thế? Tôi cảm thấy một đồng một cái bánh tiêu và hai đồng một bát sữa đậu nành rất thích hợp với học sinh nghèo như cậu đấy. À mà cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý nói cậu nghèo đâu."

Chu Tiểu Vũ cắn răng: "Không phải, tôi đi mua mấy cái bánh bao."

"Vậy à, tôi cũng thế nè. Hai chúng ta đi cùng nhau đi." Sau đó cô ấy lại tỏ ra nhớ tới cái gì, nói: "Nhưng khả năng hai chúng ta không cùng đường. Cậu đi mua bánh bao ở chỗ Ngụy keo kiệt phải không, mà cũng đúng, bánh bao của ông ta rẻ thật, rất hợp với cậu. Thường ngày cậu không ở nhà nên không biết, trong thôn có một tiệm bánh bao mới mở. Tuy bánh bao ở đó đắt hơn chỗ Ngụy keo kiệt nhưng tôi là người đi làm, có tiền lương thấy khá ổn, còn cậu vẫn là học sinh thì tiết kiệm đi."