[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Của Ông Ngoại

Chương 17

Ôi, thằng nhóc Đại Chí này đúng là số quá tốt mà.

Anh ấy thật muốn tìm một cô vợ khéo, thật muốn có một cha vợ nấu ăn ngon như này quá hu hu.

Ăn cơm xong, Bùi Dũng với Trương Kim Phát lưu luyến mà rời khỏi nhà họ Lâm, trên đường trở về vẫn còn đang nhung nhớ bánh bao nhỏ ngon lành.

***

Lại qua mấy ngày nữa, trong một căn nhà cũ nát ở một vùng hẻo lánh của thôn họ Yến, một tiệm cơm nhỏ lặng lẽ khai trương.

Hải Liên Kính đến tiệm để chuẩn bị từ rất sớm, khoảng chừng sáu giờ rưỡi là trong tiệm đã truyền ra mùi thơm bánh bao. Mấy gia đình thôn dân cách gần đấy ở nhà cũng đã ngửi thấy mùi thơm rồi.

Một đôi vợ chồng già sáng sớm dậy chuẩn bị đi xới đất, đang uống cháo ngô khoai lang đỏ, là cháo đặc ăn với ít dưa muối trộn dầu mè. Vốn dĩ hai vợ chồng già ăn có chút ngon miệng, đột nhiên một mùi thơm của bánh bao thịt nổi lên, ông lão ngửi ngửi cái mũi có chút không nhạy nói: “Bạn già à, bà có ngửi thấy mùi bánh bao thịt không.”

Bạn già lườm ông ta một cái: “Nhà nào mà mới sáng sớm đã hấp bánh bao thịt ăn rồi, sống cũng xa hoa quá nhỉ, tôi thấy chắc là bánh bao của nhà Ngụy keo kiệt hấp đấy.”

Ông lão lắc đầu: “Không đâu, mùi này vừa ngửi đã biết là bỏ vào không ít thịt, bánh bao của Ngụy keo kiệt kia có bao giờ có thịt đâu, hoàn toàn không thơm như vậy. Với cả, nhà Ngụy keo kiệt ở trong thôn cơ mà, cách chúng ta cũng phải một dặm, sao mà ngửi thấy được.”

Hai vợ chồng già nói xong, mùi bánh bao càng ngày càng nồng, cháo ngô trong bát cũng có chút không uống nổi nữa.

Lúc này có người đi qua cửa, tiếng bàn luận truyền vào.

“Tôi đi xem rồi, thì ra là có người mở tiệm bánh bao ở gian phòng cho thuê của ông Lưu, chậc, mùi bánh bao thịt ngửi cũng thơm thật, thơm hơn của Ngụy keo kiệt kia nhiều, xem ra là cho không ít thịt.”

“Nói vậy cũng bằng thừa, bánh bao thịt không thơm sao được, nhưng mà sao lại mở ở một cái góc xó xỉnh như thế nhờ, ai mà chạy đến đấy mua đồ ăn sáng chứ, sớm muộn gì cũng phải dẹp tiệm thôi.”

“Ai nói không phải hả, là một ông lão, chắc là bị đội sản xuất lừa rồi, cơ mà mùi cũng thơm thật, chỉ là bán đắt quá, đắt gấp đôi Ngụy keo kiệt kia luôn, thật chẳng khác nào giựt tiền. Không sao chúng ta cứ cố nhịn đi, chờ thêm hai ngày nữa sắp đóng cửa thể nào cũng phải bán rẻ, đến lúc đó hẵng đến nếm thử.”

Giọng hai người nhỏ dần, ông bà lão trong phòng liếc nhau, yên lặng mượn mùi thịt mà rót cháo vào trong miệng.

Hải Liên Kính gói bánh bao xong xếp lên trên hai l*иg hấp rồi bắt đầu đứng đó chờ khách tới cửa, đáng tiếc gần bảy giờ rồi mà một vị khách cũng không có, đúng lúc lão cũng đói bụng, đang định lấy cái bánh bao tự ăn, thì thấy bạn thân Trương Kim Phát của con rể đến.

“Chú Hải, cháu tới ủng hộ việc buôn bán của chú đây, cho cháu một l*иg đi, bánh bao thịt này của chú cháu vẫn chưa ăn đủ nữa.”

“Được thôi, ăn chưa đủ thì cứ ăn nhiều một chút.”

“Ha ha, được ạ. Bao...” Trương Kim Phát cười ngây ngô, anh ấy đang định hỏi giá bao nhiêu, khóe mắt liếc qua tấm biển bên cạnh, đồng tử không khỏi co rụt lại.

Hả? Bảy đồng một l*иg?(′⊙w⊙)

Ngụy keo kiệt kia mới chỉ ba đồng, bên này còn đắt hơn bên ấy gấp đôi, này này này...

Hải Liên Kính cười tủm tỉm nói: “Cháu tới ủng hộ việc buôn bán của chú, cũng đã mở hàng giúp chú luôn rồi, để chú mời cháu l*иg này nhé.”

Trương Kim Phát là người thành thật, sao dám chiếm lợi từ cha vợ của anh em tốt, bèn vội vàng móc từ trong túi ra một tờ năm đồng và hai tờ một đồng, nhất quyết nhét tiền cho Hải Liên Kính.

Nhét xong anh ấy có chút đau lòng, trước giờ chưa từng tốn nhiều tiền ăn sáng như vậy. Cửa tiệm bán đồ ăn sáng trong thôn, tào phớ năm hào một bát, sữa đậu nành hai hào một bát, bánh quẩy một đồng ba cái. Ngay cả bánh nướng kẹp thịt giòn thơm cũng mới chỉ một đồng một phần, anh ấy có sức cũng không ăn nổi bốn cái.(╥﹏╥)

Mà Trương Kim Phát thấy bánh bao này của chú Hải, một l*иg chỉ có bảy cái, kích cỡ thì to hơn của Ngụy keo kiệt kia một vòng, nhưng dù to thì cũng chỉ là bánh bao hấp, một người đàn ông trưởng thành như anh ấy ăn một l*иg cũng chỉ lửng dạ, thế này thì ai mà mua?

Hải Liên Kính thấy anh ấy nhất quyết đưa tiền cũng không từ chối nữa, cất kỹ tiền đi, lúc bỏ bánh bao từ l*иg hấp vào trong túi giấy, còn thản nhiên gắp thêm cho anh ấy hai cái nữa.