[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Của Ông Ngoại

Chương 16

Quả nhiên cậu nhóc đã không phí công chờ đợi, bánh bao ông ngoại làm ăn ngon hơn bánh bao tiệm quà vặt đối diện một trăm lần, hu hu, sau này cậu nhóc sẽ không bao giờ đến nhà đối diện mua bánh bao nữa. Cậu nhóc muốn xúi hết các bạn nhỏ tới mua bánh bao của ông ngoại, để cho bọn họ được nếm thử bánh bao ngon tuyệt cú mèo này.

Cậu nhóc ăn một cái xong lại vội vàng gắp cái tiếp theo, tuy rằng dáng vẻ ăn cơm của đứa nhỏ hơi gấp gáp, nhưng dù sao kiểu ăn cũng không quá khó coi, ngược lại còn có chút đáng yêu.

Mọi người chỉ thấy quai hàm nhỏ của Tiểu Hắc hoạt động rất đều đặn, khi thì phồng lên, lúc lại xẹp xuống, sau đó lại nhanh chóng phồng lên, sinh động cứ như sóc con không ngừng tách quả hạch, đáng yêu cực kỳ.

Trong lúc này mọi người cũng gắp bánh bao ăn, Bùi Dũng cũng gắp một cái, bánh bao này không những ngửi thấy thơm, mà vẻ bề ngoài cũng rất ngon mắt.

Tuy rằng vỏ ngoài của bánh bao bán bên ngoài cũng rất không tồi, nếu không thì sao dùng để bán lấy tiền được, nhưng mà anh ta cảm thấy vỏ ngoài bánh bao này của chú Hải còn tuyệt hơn. Vỏ ngoài trắng tinh như tuyết không nói, đã thế mà cái nào cũng tròn trịa, đầy đặn, không hề lõm xuống chút nào, bóp hai cái mà cũng rất là mềm xốp lại còn đàn hồi, khiến người ta nhìn là thấy thèm ăn.

Chỉ là dù bề ngoài đẹp mắt, ngửi cũng thơm, nhưng anh ta lại hơi có chút tiếc nuối, anh ta muốn uống rượu nói chuyện phiếm với anh em cơ, còn chưa uống được hai hớp đã phải ăn cơm, thật sự có chút tiếc nuối, vừa nghĩ hai ngày nữa lại tìm cơ hội tụ tập uống rượu nói chuyện phiếm, vừa nhét bánh bao vào trong miệng.

Bánh bao này đối với Dương Dương mà nói cũng coi như là hơi to, nhưng với người trưởng thành như Bùi Dũng mà nói thì lại khá nhỏ, một miếng là có thể ăn hết một cái.

Cả cái bánh bao ngập ở trong miệng, vỏ ngoài mềm mềm xếp xốp hòa lẫn với nhân tươi non nhiều nước, giống như một quả bom ngon lành nổ tung ở trong khoang miệng anh ấy. Nhưng mà vị ngon chỉ trong nháy mắt, còn chưa kịp nếm kỹ nhiều hơn, đã bị anh ấy nhai máy móc vài cái nuốt xuống bụng.

Anh ấy vội vàng gắp tiếp cái nữa, dùng hàm răng xé mở vỏ ngoài mềm mại, lộ ra nhân màu nâu vàng bên trong, hơi dùng sức kẹp bánh bao, nhân tụ chặt lại với nhau, tạo thành hình cầu tròn xoe như trứng gà, chỉ là kích cỡ nhỏ hơn trứng gà một chút.

Vỏ ngoài mềm mại mà lại hơi đàn hồi, được ngấm nước canh tươi ngon, chỉ ăn vỏ thôi cũng thơm cực kỳ, lại phối hợp với nhân thịt tươi non nhiều nước, càng làm cho người ta thấy thơm ngon đến mất lưỡi. Lúc này Bùi Dũng hoàn toàn không nhớ được nổi thịt đầu heo mà mình đã phải xếp hàng rất lâu mới mua được, anh ấy cảm thấy bánh bao mình ăn trước kia quả thật toàn là bánh bao giả, hoàn toàn không có linh hồn, bây giờ cuối cùng cũng may mắn biết thế nào mới gọi là bánh bao chân chính.

Anh ấy nhất định phải cẩn thận nếm thử, nhưng mà khi vừa mới nếm xong cái thứ hai, lại vươn đũa về phía khay, l*иg hấp trước mặt đã hết sạch. Một đôi đũa vừa vặn gắp một cái đi, ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt có chút đắc ý của Trương Kim Phát.

Bùi Dũng buồn bực lại nhìn l*иg hấp khác, cũng hết sạch, lại nhìn mọi người trên bàn, ai nấy đều đang vùi đầu ăn bánh bao, mà anh ấy là người chậm nhất, không khỏi cười khổ bản thân chậm lụt.

Nhưng mà Đại Chí cưới được cô vợ thật tốt, Hải Ngọc Xuân rất khéo hiểu lòng người mà nói: “Đang hấp một nồi nữa rồi, chờ thêm vài phút là có thể ra lò.”

Bùi Dũng ngại ngùng xoa bụng: “Ha ha, tôi cũng không đói lắm.”

Nhưng mà ăn hai cái bánh bao nhỏ xong, bụng ngược lại còn đói hơn, một tràng tiếng ục ục vang lên trong gian phòng nho nhỏ, Trương Kim Phát ở đối diện đột nhiên cười ha hả.

Bùi Dũng tức chết, lập tức bắt đầu đấu võ mồm với Trương Kim Phát.

Rất nhanh nồi bánh bao nhỏ thứ hai đã ra lò, mọi người lại bắt đầu vùi đầu ăn, lần này Bùi Dũng không còn thong thả ung dung nữa, nhanh chóng gắp bánh bao thịt mềm xốp ngon miệng bỏ vào trong miệng, ăn liên tục mấy cái mà vẫn chưa đã thèm lại ăn tiếp.

Vừa ăn còn vừa nhìn Lâm Chí Cương, trước đó nghe Đại Chí nói về tình cảnh của cha vợ anh, còn định đón cha vợ về nhà ở, bọn họ vừa cảm thấy con trai chú Hải bất hiếu thật đáng thương, cũng vừa thông cảm cho anh em tốt, lúc này vừa mới ở riêng khỏi cha mẹ thiên vị được mấy năm, đã lại phải nuôi cha vợ rồi.

Số cũng quá khổ.

Nhưng mà bây giờ anh ấy bất ngờ phát hiện, có một người vợ tốt không nói, hiện giờ còn có một cha vợ biết nấu ăn như vậy nữa. Lúc trước nghe Đại Chí nói cha vợ định mở tiệm bánh bao, anh ta còn thông cảm lớn tuổi như vậy mà còn phải vất vả kiếm tiền, giờ thì nào phải vất vả kiếm tiền gì đâu, khéo có khi sau này còn tiền vô như nước ấy chứ.