[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Của Ông Ngoại

Chương 15

Hải Liên Kính cũng tò mò món ăn khá được ưa chuộng sẽ có mùi vị gì, thịt này mỡ nạc vừa phải, lát thịt được cắt thành độ dày đều nhau xếp ở trong mâm. Thái xong thì dùng giấm thơm, tỏi, dầu mè các loại, điều chỉnh gia vị đơn giản, ăn vào thịt nạc non mềm, phần thịt mỡ cũng được mấy mùi giấm trung hòa, sẽ không cảm thấy quá ngấy.

Nhưng mà Hải Liên Kính cảm thấy mùi vị cũng thuộc loại bình thường, không có gì quá xuất sắc.

Vậy mà cũng cần phải xếp hàng nửa giờ để mua á? Hơn nữa nghe ý của Bùi Dũng, thịt này còn bán đắt hơn bình thường một chút.

Hải Liên Kính không khỏi xoa cằm, xoa ra chút vụn râu, dừng ngón tay một lát, nghĩ ngợi, xem ra mình phải ra giá lại bánh bao mới được.

“Chú Hải, thế nào? Thịt đầu heo này ăn ngon chứ.” Bùi Dũng là người thích nói, anh ấy thấy vẻ mặt của Hải Liên Kính có vẻ rất vừa lòng, bèn nói tiếp: “Thịt đầu heo của nhà này rất nổi tiếng, mỗi ngày số lượng có hạn, bán xong là hết, nếu cháu mà không đi sớm, chưa biết chừng còn không mua được...”

Bên này anh ấy nói một tràng, bên kia Hải Ngọc Xuân liếc nhìn cha già một cái, ý là có thể mở vung được chưa, bởi vì hồi nãy đã nói nấu thêm hai ba phút là được.

Cô được cha già ra hiệu đồng ý, bèn một tay nhấc nắp nồi to lên, trong phút chốc hơi nước cuồn cuộn phả vào mặt giống như sương mù, cùng lúc ấy mùi lúa mì và mùi thịt nồng đậm quyện thành một thứ mùi thơm lạ lẫm xông thẳng vào chóp mũi mọi người.

Mọi người chợt quay hết đầu lại nhìn về phía nồi lớn.

Lúc này trên khay hấp lớn trong nồi được đặt mấy cái l*иg hấp nhỏ, mùi thơm kia cũng tràn từ trong đó ra từng chút một, mấy người vốn dĩ đang ăn mồi uống rượu rất ngon lành, không hề muốn ăn cơm chút nào. Nhưng mà ngửi thấy mùi thơm này xong, lại lập tức cảm thấy bụng bắt đầu kêu ục ục.

“Này, này...” Bùi Dũng mới vừa rồi miệng còn đang đóng mở liên tục, nhất thời cũng không khép lại được, hồi lâu sau mới nói: “Thế này thì cũng thơm quá rồi.”

Tuy nói là hai người tới đây ăn cơm, nhưng mà thật ra bọn họ chỉ cần tụ tập uống ít rượu ăn chút đồ nhắm là được, bình thường cũng toàn uống rượu xong là chẳng ăn cơm gì hết, say chếnh choáng là về nhà luôn. Thế nên hôm nay lúc bọn họ tới cũng không nghe lời Đại Chí nói cha vợ anh mời bọn họ ăn gì đó vào trong tai.

Lúc này ngửi thấy mùi thơm thì trái lại cũng hơi mong đợi.

Hải Ngọc Xuân lấy từng cái l*иg hấp nhỏ ra, đặt lên trên bàn xong thì lại bỏ chỗ gói xong chưa hấp ở bên cạnh vào trong nồi, sau đó vùi thêm hai thanh củi đã chuẩn bị từ trước, gọi con trai chạy về phòng ăn cơm.

Dương Dương đã sớm thò đầu từ trong phòng ra nhìn, nghe thấy mẹ gọi ăn cơm, bèn nhanh chóng “lạch cạch” chạy ra, bê cái ghế nhỏ nhét vào giữa cha với ông ngoại, ngoan ngoãn nghe lời ngồi chờ ăn cơm.

Bình thường nhóc bướng có hơi bướng bỉnh, nhưng mà lúc chờ ăn cũng vẫn rất ngoan.

Mấy người phụ Hải Ngọc Xuân đặt mấy cái l*иg hấp nhỏ lên trên bàn, sau đó cả đám nhấc cái nắp trên l*иg hấp lên, lộ ra bên trong là bánh bao thịt trắng trẻo sạch sẽ, tròn tròn đầy đặn, được xếp ngay ngắn ở trên khay.

“Là thịt heo nhồi với hành baro hết đấy, không biết có hợp khẩu vị của các cháu hay không, các cháu cùng nếm thử đi.” Hải Liên Kính vừa cười tủm tỉm, vừa dùng đũa gắp một cái bánh bao cho cháu trai nhỏ.

Nói là bánh bao thịt, thật ra cũng chỉ to hơn nắm tay của trẻ con một chút mà thôi, người địa phương hấp bánh bao thích làm bánh bao thịt, vừa tiết kiệm thời gian mà lại tiết kiệm công sức. Hồi trước nhà cậu nhóc cũng hấp loại rất lớn, bình thường một cái bánh bao là có thể khiến nhóc no bụng.

Nhưng nhà cậu nhóc rất ít khi hấp bánh bao, bình thường cũng chỉ khi ăn tết mới được ăn.

Thỉnh thoảng cũng sẽ đến nhà bán quà vặt đối diện mua ăn, bánh bao của nhà đó rất nhỏ, một miếng là cậu nhóc có thể ăn hết một cái.

Nhìn thấy bánh bao thịt trắng trẻo tròn đầy được bỏ vào trong bát, cậu nhóc nở một nụ cười lộ hàm răng trắng với ông ngoại, sau đó vội vã bỏ vào trong miệng. Cắn xuống một miếng xong, mắt to vốn đã tròn của cậu nhóc lại càng tròn hơn, lông mi thật dài bất động vài giây, mới bắt đầu chớp lần nữa, sau đó nhanh chóng nhai nuốt, tiếp theo lại một ngụm mà xử lý hết cả cái bánh bao.

Bánh bao quả thật là ăn quá ngon, vỏ bánh bao cắn xuống mềm mềm dai dai, nhìn qua giống như đám mây trên trời xanh, ăn tiếp thì lại giống như là cây kẹo bông gòn to mà mẹ đã từng mua cho cậu nhóc, vỏ ngoài bị hàm răng nho nhỏ cắn xé, nhân thịt bên trong lập tức ngập đầy khoang miệng, viên thịt tròn tròn trơn bóng, cắn vào còn có nước sốt, quả thật là ăn quá ngon.