[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Của Ông Ngoại

Chương 6

Mì trứng cà chua được nấu trong một cái nồi sắt lớn đậy nắp, tuy rằng mùi vị không đậm đà giống như thịt kho, nhưng mùi thơm lại xuyên qua nắp nồi bay vào cái mũi nhỏ của Dương Dương.

Dương Dương lại bắt đầu nuốt nước miếng, nhóc không hiểu, đều là cà chua, trứng gà và mì giống nhau, cha mẹ cậu nhóc cũng không phải chưa từng nấu, sao ông ngoại nấu lại thơm ngon hơn nhiều vậy chứ? Tại sao chênh lệch giữa người và người lại lớn như thế?

Lúc này, cậu nhóc đã hoàn toàn không có ý muốn ăn bánh bao nữa, ăn một bát mì nước nóng hổi chẳng phải ngon hơn à?

Dương Dương dùng bàn tay nhỏ đen nhẻm xoa xoa bụng nhỏ lép kẹp của mình, lại nhìn sang đồng hồ treo trong phòng. Hầy, còn hơn một tiếng nữa cha mẹ mới về, cậu nhóc rất hy vọng cha mẹ về nhà nhanh hơn một chút.

Từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên Dương Dương tha thiết mong ngóng cha mẹ về ăn cơm như thế.

Hải Liên Kính nhìn dáng vẻ củ cải nhỏ Dương Dương chốc thì nuốt nước miếng, chốc thì xoa bụng, lúc thì lại nhìn đồng hồ treo tường. Mặc dù cậu nhóc hơi đen, nhưng mặt mũi trẻ con khá tốt, biểu cảm cũng rất dễ thương.

Hải công công thấy cậu nhóc đáng yêu, rất tinh ý lên tiếng: “Mì cũng nấu xong rồi, ông ngoại múc một bát cho cháu ăn trước nhé, lát nữa cháu còn phải làm bài tập mà.”

Ánh mắt của Dương Dương sáng lên, lại dè dặt trả lời: “Cái này không được đâu ạ, cháu vẫn đợi cha mẹ về ăn cùng thì hơn.”

“Không sao đâu, trong nồi có nhiều như vậy mà, cháu là trẻ con, không thể bị đói bụng được.” Hải Liên Kính vừa nói, vừa mở nắp ra, mùi thơm nhanh chóng tỏa ra.

Dương Dương hít sâu một hơi, có chút xấu hổ khi được chiều chuộng, bèn nói: “Cháu cảm ơn ông ngoại ạ.”

Hải Liên Kính lấy một cái bát lớn từ trong tủ bát ra, múc một bát cho cậu nhóc rồi đặt trên bàn ăn, Dương Dương tự cầm bát ngồi ngay ngắn.

Trong bát mì, nước dùng có màu trắng sữa, cà chua màu đỏ, cải trắng non mềm, trứng gà màu vàng nâu và cả sợi mì thái nhỏ được luộc chín tới. Một bát đầy đặn, màu sắc phong phú, nhìn thôi đã cực kỳ thèm ăn.

Hải Liên Kính nhắc nhở đúng lúc: “Cháu nếm nước mì trước đi, mùi vị của mì đều quyện trong nước cả đó.”

Lần đầu tiên Dương Dương nghe nói như vậy, trước kia cậu nhóc đều gắp trứng gà ăn trước. Lần này, nhóc nghe lời ông ngoại húp một ngụm nước mì trước.

Một ngụm nước dùng vào bụng, hương vị thơm ngon lan tràn khắp khoang miệng. Mặc dù cậu nhóc còn nhỏ sống chưa lâu, nhưng nhóc cũng cảm thấy đây là nước dùng ngon nhất là mình từng ăn trong đời. Cậu nhóc húp thêm mấy ngụm nữa, lúc này mới bắt đầu gắp mì và trứng gà.

Trứng gà được xào thơm, cho vào nước mì nấu một hồi sẽ mềm trở lại.

Vị chua vốn có của cà chua đã được nước dùng trung hòa, ăn vào miệng không những không chua, thậm chí còn nếm ra được vị ngọt ở bên trong. Tuy rằng sợi mì nhỏ nhưng nấu không bị bở, ngược lại nhai trong miệng còn dai dai.

Ngay cả cải trắng mà bình thường cậu nhóc không thích ăn nhất cũng cực kỳ ngon ngọt.

Bát mì này rất hợp khẩu vị của Dương Dương.

Chẳng mấy chốc, bát mì càng ngày càng vơi đi, cái bụng nhỏ của Dương Dương cũng càng lúc càng căng lên. Cậu nhóc húp hết ngụm nước mì cuối cùng, lại cảm thấy chưa thỏa mãn, thậm chí còn có cả ngạc nhiên.

Trước đây, cậu nhóc húp nước mì, điều ghét nhất chính là nước dùng cuối cùng. Dương Dương luôn cảm thấy nước dùng cuối cùng sẽ bị lẫn lộn mùi vị, cho nên cậu nhóc luôn để thừa lại một ít nước mì, sau đó cha cậu nhóc không muốn lãng phí bèn húp hết. Thế nhưng lần này, cậu nhóc không những ăn hết mì, còn húp hết cả nước mì.

Dương Dương ngẩng cái đầu nhỏ lên, lộ ra hàm răng trắng hoàn toàn trái ngược với nước da của mình: “Ông ngoại ơi, nước mì ăn ngon lắm ạ.”

Hải công híp mắt cười nói: “Cháu thích ăn thì lần sau hai ông cháu nấu tiếp nhé.”

Dương Dương ăn cơm xong thì đi rửa bát, sau đó lấy vở bài tập trong cặp sách ra, đặt lên bàn ăn và bắt đầu làm bài. Thực ra, trường tiểu học của bọn họ không có bài tập gì, bình thường chỉ mười mấy đến hai mươi phút là có thể hoàn thành bài tập, nhưng hôm nay cậu nhóc lại không thể tập trung nổi.

Cậu nhóc vừa làm bài, vừa liên tục quay đầu nhìn cái nồi, lo lắng nói: “Ông ngoại, mì để trong nồi quá lâu, có thể sẽ không ăn được, biến thành hồ dán không ạ?”

Hải công công cười tít mắt trả lời cậu nhóc: “Cháu yên tâm đi, mì nước thì phải nấu lâu một chút với đủ vị. Hơn nữa, mì nước mà ông ngoại làm nấu lâu hơn nữa cũng sẽ không nát thành hồ, cùng lắm chỉ là đứt thành từng đoạn, ăn vẫn rất ngon.”

Ông ngoại nói vậy thì cậu nhóc lại muốn ăn tiếp.