[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Của Ông Ngoại

Chương 5

Bây giờ tình hình trong nhà gian nan, nếu hắn đã tới đây, chiếm thân thể này, cũng phải dốc một phần sức, hơn nữa hắn cũng đồng ý với nguyên thân phải chăm sóc con gái của lão.

Hơn nữa thân thể này của hắn vẫn chưa tới sáu mươi tuổi, còn rất trẻ, làm thêm hai mươi năm nữa không thành vấn đề.

Hắn đang nghĩ buổi tối nói một tiếng với hai vợ chồng Lâm Chí Cương, xem thử bày sạp ở đâu thì phù hợp, ai biết gần tối mà hai vợ chồng cũng chưa về, chỉ có Dương Dương chạy tung tăng về, ném cặp sách lên giường trong phòng, nói với hắn: "Ông ngoại, hôm nay mẹ cháu tăng ca, ba cháu làm việc cũng muộn hơn một chút, chúng ta ra ngoài ăn bánh bao thịt đi."

Nói xong, cậu móc mười đồng trong túi ra, nói là buổi sáng mẹ cậu cho trước khi đi, nói là nếu họ về muộn thì lấy tiền này mua bánh bao thịt ăn.

Hiển nhiên Dương Dương rất muốn ăn, vừa nói vừa nuốt nước bọt.

"Không phải cháu muốn đến tiệm bánh bao ở phía chếch nhà chúng ta mua chứ?" Hải Liên Kính đã nhìn thấy lúc dạo phố ban sáng.

Dương Dương gật đầu: "Đúng ạ, thôn chúng ta chỉ có một tiệm bánh bao, bánh bao nhà ông ấy rất ngon."

Cậu rất ít có cơ hội mua ăn ở ngoài, không tự giác lại nuốt nước bọt.

Thế nhưng cậu vừa muốn nhanh chóng ra ngoài, lại bị ông ngoại gọi lại: "Cháu đợi đã, ông từng xem bánh bao đối diện rồi, chỉ còn lại một ít, cháu mua về cũng nguội rồi, còn phải hấp lại, để ông ngoại nấu món khác cho cháu ăn thì hơn."

Dương Dương thầm nói, bánh bao thịt nguội cũng là bánh bao thịt, trước kia cậu theo mẹ cậu tới nhà ông ngoại, cũng từng ăn cơm ông ngoại nấu, rất bình thường, không ngon như ba cậu nấu, cậu vẫn muốn ăn bánh bao.

Nhưng thấy ánh mắt bỗng nhiên nghiêm túc của ông ngoại, cậu nghĩ rồi vẫn đồng ý.

Hơn nữa một lúc nữa ba mẹ cậu về cũng phải ăn, chỉ ăn bánh bao thì không ăn nổi, ba mẹ về chắc chắn phải nấu mì ăn.

Sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng, Dương Dương vẫn hiểu chuyện đồng ý: "Vậy ông ngoại, cháu nhóm lửa cho ông."

Nói xong, cậu bỏ mười đồng vào trong túi quần, lại chạy tung tăng ra ngoài ôm củi.

Hải Liên Kính đi xem thử ở góc tường có rau gì, tuy mới khai xuân, chủng loại rau không nhiều, nhưng lúc này giỏ rau vẫn được coi là phong phú. Trong nhà có hành tây, cà chua, cải trắng, đậu đũa,… trong tủ bát còn có trứng gà, hắn lại tìm được gạo và bột trong thùng bên cạnh.

Bèn nấu mì trứng cà chua.

Hải Liên Kính tìm ra cái chậu sứ nhỏ bắt đầu pha bột, ước lượng phân lượng của bốn người bỏ bột vào, thêm một chút muối ăn nâng cao tính đàn hồi vào, bỏ thêm một nửa lượng nước, thêm vào từng chút nhiều lần. Sau khi nhào bột xong, đặt sang một bên ủ khoảng mười phút.

Sau đó bắt đầu cắt thức ăn ăn kèm, cắt hành tây ra khúc lớn, sau đó cắt thành hình móng ngựa, cà chua bỏ vỏ bỏ cuống cắt thành miếng, rau cải cắt thành hình thoi, làm tơi rau ra.

Đang cắt, Dương Dương ôm một bó chái ngô đi vào, nhìn thấy ông ngoại đang cắt cà chua, hơi thất vọng nói: "Ông ngoại, nấu mì cà chua ạ?"

"Là mì trứng cà chua."

Tuy có trứng gà, Dương Dương cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhóm lửa trước bếp.

Hải Liên Kính nhìn cháu ngoại, đánh bốn cái trứng gà vào trong bát, sau khi khuấy tan bỏ sang một bên, lúc này, Dương Dương đã đốt nóng nồi. Hắn bỏ một ít dầu vào trong nồi lớn đã cọ rửa sạch, sau đó cho trứng vào.

Trứng gà được đổ vào nồi dầu, nhanh chóng phình to nới rộng, tỏa ra mùi thơm, Hải Liên Kính cầm cái muôi lớn dùng để múc cháo bên cạnh, nhanh chóng khuấy trộn trong nồi, khuấy nát trứng gà, bỏ vào một ít hành tăng vị sau đó xào.

Trứng gà xào tới hơi vàng cháy nổi bọt, bỏ nước vào.

Lúc này, mùi trứng gà nhanh chóng tỏa ra, hương thơm của trứng bay khắp căn phòng.

Dương Dương nhóm lửa trước bếp khịt mũi, trên gương mặt nhỏ đen thui lộ ra vẻ kinh ngạc: "Wow, thơm quá."

Hải Liên Kính bị thằng nhóc ngốc này chọc cười, lúc này canh đã trở thành màu trắng sữa, màu sắc trông rất đẹp. Múc canh vào trong một cái chậu nhỏ, sau khi trán nồi xong lại bỏ dầu lần nữa, hành, cà chua, cải trắng, xào ra hương vị của món ăn kèm. Lúc này căn phòng không chỉ có mùi trứng, còn có hương thơm ngát của rau cải và vị chua của cà chua, ghép thành hương vị lan tỏa ra.

Sau khi nấu món ăn kèm xong, đổ canh màu trắng sữa vừa múc ra vào trong nồi, đậy nắp nồi lại.

Mì bên cạnh vừa hay được ủ xong, biến thành cục mì trơn bóng, bỏ cục mì lên mặt thớt, dùng gậy cán bột cán thành mảnh, mảnh bột quấn trên gậy cán bột, đẩy từng chút về trước.

Rất nhanh, mảnh bột nhỏ biến thành mảnh bột lớn, mảnh bột mỏng như cánh ve xách lên còn có thể cho ánh sáng xuyên qua, lại bóng loáng giống như lụa, Dương Dương ở một bên hơi ngẩn người, mì còn có thể tự cán, còn cán thành như vậy, khiến cậu rất chấn kinh.

Nhà cậu không có ai có tài nghệ nấu nướng quá tốt, cậu cảm thấy ba nấu ăn được coi là ngon, nhưng cũng không biết cán mì, nhà cậu nấu mì đều là dùng mì somen, còn mẹ cậu, nấu cơm còn tệ hơn ba cậu.

Không ngờ ông ngoại lại biết nấu cơm như vậy, cuối cùng cậu có chút xíu mong đợi vào món mì trứng cà chua rồi.

Mà bên này, Hải Liên Kính lại nhìn mảnh bột bất mãn nói: "Haiz, cơ thể này không được rồi."

Dương Dương: "..."

Mảnh bột nhanh chóng được xếp tầng tầng thành dạng sợi, Hải Liên Kính lấy dao bắt đầu cắt sợi, rất nhanh sợi còn mảnh hơn mì somen cũng xuất hiện dưới con dao.

Món ăn kèm trong nồi đã được nấu xong, mở nồi bỏ sợi mì đã cắt xong vào, cuối cùng lại thêm rau cải vào.

Một nồi mì trứng cà chua đang đợi ra lò.