[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Của Ông Ngoại

Chương 7

Nhưng Dương Dương biết bụng nhỏ của mình không cho phép, với lại cha mẹ và ông ngoại vẫn chưa ăn, cậu nhóc không thể làm gì hơn ngoài việc cầm vở bài tập đến phòng phía Tây, mắt không thấy tâm không phiền làm bài tiếp.

Phòng phía Tây chỉ có một chiếc giường đôi, một cái tủ rượu và hai cái ghế, cũng chẳng có bàn học, cho nên bình thường Dương Dương đều phải làm bài tập trên bàn ăn. Cậu nhóc vào phòng, đặt vở bài tập lên tủ rượu cao xấp xỉ mình, kéo ghế lại rồi chồng thêm mấy quyển sách trên ghế, sau đó mới ngồi lên trên. Cậu nhóc còn phải rướn người để viết, tư thế kia đúng là muốn khó chịu bao nhiêu thì khó chịu bấy nhiêu.

Hải Liên Kính ở bên ngoài nhìn vào, chỉ lo cậu nhóc bởi vì viết như vậy mà tạo ra tật xấu như tay chân không đều gì đó, chẳng hạn như cổ quá dài, bả vai sẽ bị vẹo.

Đồng thời lão cũng nghĩ, mình phải kiếm tiền thật nhanh mới được.

Lão chờ một hồi, Lâm Chí Cương và Hải Ngọc Xuân lần lượt trở về.

Lâm Chí Cương bước từ bên ngoài vào, toàn thân lấm lem bùn đất, còn chưa kịp rửa ráy đã ngửi thấy mùi thơm trước tiên. Anh vừa định hỏi mua đồ ăn gì thì vợ anh cũng vào theo.

Hải Ngọc Xuân trở về với vẻ mặt đầy mệt mỏi, còn chưa tới cửa nhà đã ngửi thấy mùi thơm, vào cửa thấy chồng liền nói: “Anh nấu gì món ngon thế, sao lại thơm quá vậy?”

Cô vừa mới nói xong, lại thấy chồng mình ngay cả mặt cũng chẳng rửa, trên người còn toàn làn bùn, vội vàng đẩy anh ra ngoài múc chậu nước rửa ráy rồi vào nhà, sau đó cô buồn bực hỏi cha: “Cha, chẳng lẽ là cha nấu à?”

Hải Liên Kính không phủ nhận: “Cha nếu chút mì nước, con mau tắm đi rồi ăn cơm.”

Hải Ngọc Xuân luống cuống tay chân, là một người vợ và mẹ của một đứa trẻ, bởi vậy đã lâu lắm rồi cô mới làm một cô con gái về nhà là có thể ăn được cơm cha già nấu. Mì còn chưa ăn, nhưng Hải Ngọc Xuân cũng đã cảm thấy ấm áp trong lòng rồi.

Khả năng quan sát của Hải công công rất cao siêu, thấy Hải Ngọc Xuân như vậy, cũng biết đứa nhỏ này thiếu thốn tình thương. Cha già chỉ làm một bát mì, cũng đã khiến cô cảm động rồi.

Lão vội vàng bảo cô đi tắm, lát sau hai vợ chồng tắm rửa xong, trên bàn cũng đã dọn sẵn ba bát mì. Lúc này Dương Dương ngửi thấy mùi thơm cũng đã đi ra, cậu nhóc xoa xoa cái bụng nhỏ, còn cảm thấy rất no, nhưng cậu nhóc vẫn có thể lên tiếng: “Con còn muốn húp chút nước mì.”

Trong nồi, mì và rau đã múc ra hết, cũng chỉ còn lại một ít nước dùng. Lâm Chí Cương lúc nào cũng yêu thương con, mặc dù anh biết con trai đã ăn rồi, nhưng vẫn gọi con lại nói: “Dương Dương cầm bát tới đây, cha chia cho con một ít.”

Dương Dương cầm bát vui vẻ chạy đến ngồi xuống bên cạnh cha, ngón trỏ và ngón cái ra dấu: “Một chút xíu là được ạ.”

Lâm Chí Cương thật sự muốn cho thằng bé nhiều hơn, nhưng mà mì, rau và trứng gà đã chất đầy một nửa bát nhỏ rồi. Nếu không phải Dương Dương nuốt nước miếng rồi cuối cùng kêu ngừng, anh hận không thể đưa hơn nửa bát mì còn lại cho con trai, còn mình chỉ uống nước mì là được rồi,

Chỉ nước mì mà thôi.

Lâm Chí Cương chia mì xong, lại ngượng ngùng nói: “Cha à, sau này cha và Dương Dương cứ ăn trước đi, không cần đợi bọn con đâu, hai vợ chồng con làm việc không theo giờ giấc. Với lại, cha lớn tuổi như vậy rồi, để cha nấu cơm cho bọn con ăn, thế thì ngại lắm ạ.”

Hải công công không ngờ người đàn ông chân chất này còn có thể nói được như vậy, bèn xua tay nói: “Con đừng nói nhiều nữa, ăn cơm trước đi, ăn xong cha có chuyện bàn với các con.

Vì vậy cả nhà bắt đầu tập trung ăn mì, Dương Dương không thể chờ được nữa, bắt đầu húp nước mì xì xụp như chú heo nhỏ.

Ban đầu, Lâm Chí Cương và Hải Ngọc Xuân cũng không cảm thấy gì, ai mà chưa từng ăn mì nước chứ, cho dù ngửi thấy thơm nhưng còn có thể ngon hơn thịt kho sao, chỉ là mì thôi mà.

Nhưng lúc hai người ăn vào miệng thì đều hết sức ngạc nhiên, không ngờ mì trứng cà chua này chẳng những ngửi thấy thơm, mà ăn càng ngon.

Nước dùng thơm ngon, chưa kể vị trứng đậm đà, cộng thêm mì này hẳn đã nấu được một lúc nhưng không chỉ không bị nát, còn hơi dai dai, ăn vào cũng không dính miệng.