Tôi Chạy Trốn Cùng Vai Ác Ốm Yếu

Chương 34: Phục vụ partime

Cho nên rất vất vả Bạch Vãn Vãn mới chịu đựng sống sót qua một tuần tăng ca liên tục, còn chưa kịp thở ra một hơi thì lại mã bất đình đề(*) tiếp tục làm "Phục vụ partime" cho kim chủ, đến chiến sĩ thi đua cũng không cần mẫn như cô vậy đó.

(*)Mã bất đình đề: tiến về phía trước không dừng lại

Địa điểm của ngày hẹn hôm nay không phải ở công ty Thẩm Thời Thâm mà là ở nhà anh.

Bên Thẩm Thời Thâm trực tiếp gọi tài xế lần trước đưa cô về đến đây đón cô, chỗ ở của Thẩm Thời Thâm là biệt thự dưỡng bệnh ở ngoại ô thành phố, rời xa phố xá sầm uất, hoàn cảnh yên bình đẹp đẽ, không khí tươi mát rất thích hợp cho người bệnh như Thẩm Thời Thâm sống.

Hơn nữa, có lẽ là do nguyên nhân phong thuỷ tốt nên linh khí ở đây cũng nồng đậm hơn chút.

Chanh tinh(*) Bạch Vãn Vãn lại chân thành căm ghét tư bản thêm lần nữa.

(*)Chanh tinh: Chỉ những người ghen tị, ghen ghét về điều mà mình không có được.

Có tiền thật tốt.

"Xin lỗi cô Vãn, ông chủ nhà chúng tôi tạm thời đang có khách, khả năng là phải làm phiền cô chờ ngài ấy một chút." Người đàn ông trung niên tự giới thiệu mình là chú Phùng dẫn Bạch Vãn Vãn tới phòng khách, "Ngài ngồi chờ ở đây một chút."

"Được, không có việc gì." Bạch Vãn Vãn tỏ vẻ đã hiểu.

Nhưng mà cô không nghĩ tới là phải đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, thời gian này bản thân cô tăng ca thêm giờ nên thiếu ngủ, lúc này ngồi trên ghế sô pha mềm mại của nhà người ta, cô có chút mơ màng muốn ngủ.

Đã qua nhiều ngày nay Thẩm Thời Thâm không đến công ty, những tài liệu quan trọng cần anh ký tên sẽ do trợ lý đưa tới cho anh ký, những việc cần anh đưa ra quyết định hoặc là sự kiện muốn thương lượng thảo luận với anh thì việc nào có thể giải quyết qua điện thoại thì giải quyết, không giải quyết được thì đưa tới tận nhà.

Hôm nay chính là tổng giám đốc Lưu của bộ phận thị trường đột nhiên có việc tới tìm anh trao đổi, vừa vặn đến đúng lúc anh hẹn với Bạch Vãn Vãn, mà bởi vì bên Bạch Vãn Vãn mất nhiều thời gian hơn nên Thẩm Thời Thâm quyết định giải quyết vấn đề bên kia trước.

Chờ bọn họ thảo luận ổn thỏa vấn đề kia, tổng giám đốc Lưu đang muốn nói vài lời khách sáo bảo Thẩm Thời Thâm chăm sóc sức khỏe cho tốt, lại thấy ánh mắt anh dừng ở trên sô pha trong phòng khách .

Bên kia có một cô gái đang ngồi dựa vào ghế sô pha, hình như là đã ngủ rồi, khuôn mặt mỹ lệ, đẹp đến nỗi giống như một bức tranh người đẹp ngủ say được đóng khung l*иg kính.

Tổng giám đốc Lưu lập tức đã hiểu, thậm chí lộ ra nụ cười như dáng vẻ của người mẹ già, tự động điều chỉnh âm lượng nhỏ đi, không quấy rầy giấc mộng của người khác, nói: "Tổng giám đốc Thâm, tôi đi trước đây, ngài bận việc của ngài đi."

"..." Thẩm Thời Thâm nhìn vẻ mặt của ông ta là biết ông ta hiểu sai ý, nhíu mày, "Thu hồi những ý tưởng kỳ kỳ quái quái của ông đi."

Tổng giám đốc Lưu cho rằng Thẩm Thời Thâm hiểu lầm là ông ta hiểu sai rằng anh cùng cô gái này rất thuần khiết, không phải gặp mặt vì để làm chuyện không thích hợp với thiếu nhi, vội nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu."

Ông thì biết cái gì! Thẩm Thời Thâm cười như không cười, nói: "Ông biết cái gì?"

Tuy rằng ngày thường dáng vẻ của Thẩm Thời Thâm ốm yếu không có lực uy hϊếp gì nhưng thật ra những người quản lý cấp cao ở công ty hiểu anh đều thực sự sợ anh, bởi vì trong lòng người này tương đối âm u, lòng dạ lại sâu hoắm, ngoài mặt anh không so đo không có nghĩa là anh không mang thù.

Đắc tội người của anh, anh nhất định sẽ trả thù lại ở một chuyện khác.

Hiện tại Thẩm Thời Thâm bày ra biểu cảm này, tổng giám đốc Lưu lập tức toát ra mồ hôi lạnh.

"Tôi..." tổng giám đốc Lưu rất muốn lau mồ hôi, ông ta nhắm mắt lại nói, "Tổng giám đốc Thâm, tôi hiện tại mắt mù tai điếc đầu óc trống rỗng, không nhìn không nghe không nghĩ gì hết."

Rất thức thời.

Thẩm Thời Thâm xua xua tay, tổng giám đốc Lưu biết nghe lời mà cút đi ... hù chết ông ta rồi.

Sau khi tổng giám đốc Lưu rời đi Thẩm Thời Thâm mới chậm rãi bước qua, lúc đi anh còn cố ý phát ra động tĩnh, đáng tiếc người đang ngủ trên sô pha giống như heo vậy, không chịu tỉnh.

Thẩm Thời Thâm nhìn cô ngủ đến không biết trời trăng mây đất gì, trong lòng cảm thấy có chút hâm mộ.

Sau khi trọng sinh thì sức khỏe của anh vẫn luôn không tốt, chất lượng giấc ngủ cực kỳ kém, hy vọng có thể có một giấc ngủ hắc điềm hương(*) đến hừng đông dường như là rất xa vời, một chút động tĩnh thôi đều có thể khiến anh lập tức tỉnh ngủ, sau đó là rất khó để ngủ tiếp nữa.

(*)Hắc điềm hương: trạng thái ngủ cao nhất, ngon giấc nhất trong truyền thuyết.

Đúng lúc này, Bạch Vãn Vãn bỗng nhiên mở mắt ra, đυ.ng phải ánh mắt của anh.

Bạch Vãn Vãn lập tức nở nụ cười tươi như hoa với hai lúm đồng tiền: "Tổng giám đốc Thâm, ngài nhìn tôi thâm tình như vậy, tôi nghi ngờ ngài đang yêu thầm tôi đó nha."

Thẩm Thời Thâm tính kế lừa gạt người khác trăm lần ngàn lần không ngờ tới cũng có lúc bị người khác chơi.

Anh cười nhạo: "Tên cô không nên gọi là Bạch Vãn Vãn mà nên gọi là Bạch Tự Luyến."

Bạch Vãn Vãn không hề ngại mấy lời châm chọc của anh, nghịch ngợm nói: "Được nha, tôi tên Bạch Tự Luyến, anh là Hắc Phượng Lê, vừa khí chất lại phù hợp với hình tượng của anh, chúng ta còn có thể tạo nên một tổ hợp trắng thêm đen, rất oách đấy."