Tôi Chạy Trốn Cùng Vai Ác Ốm Yếu

Chương 32: Trọng sinh 2

Hiện tại còn nửa tháng nữa sẽ xuất bản tạp chí mới, nội dung toàn bộ bản thảo cho tạp chí mới còn chưa hoàn chỉnh, hơn nữa diện tích cho chuyên mục rất nhỏ, có sửa thì cũng không rút dây động rừng.

Vì thế chủ biên cùng trưởng phòng kế hoạch đã thương lượng qua một chút, cảm thấy có thể trực tiếp sửa cái này.

Đối với việc sửa đổi chuyên mục này là đề nghị của bộ phận biên tập cùng bộ phận kế hoạch đã đưa ra, bên Lý Hiểu Cầm phụ trách quyết định.

Lý Hiểu Cầm nhìn đến bản kế hoạch sửa đổi mà bọn họ đưa lên, dù là bà ấy đã đoán được trong lòng những người này có tính toán nhưng lại không tiện giải thích, nếu không thì chính là đang lạy ông tôi ở bụi này, trong lòng khó tránh khỏi có có khúc mắc.

Nhưng bà ấy cũng biết rõ rằng việc sửa đổi tạp chí đúng thật là một biện pháp có ích cho nên chỉ có thể ký tên đồng ý.

Những việc này Bạch Vãn Vãn đều biết, Lý Hiểu Cầm trăm công ngàn việc mà còn phải nhọc lòng quan tâm chuyện của cô, trong lòng Bạch Vãn Vãn cảm thấy vô cùng áy náy, lúc đang định nói chuyện thì Lý Hiểu Cầm bỗng nhiên cười tà mị.

"Cuối cùng thì bây giờ cũng có lý do đường đường chính chính phê chuẩn kinh phí để nâng con gái nhà mình lên, đến lúc đó mạnh mẽ mở một đợt quảng cáo cho chuyên mục dưỡng sinh dưỡng nhan này của con, Weibo đại V(*), blogger trang điểm, cùng với blogger nổi tiếng gì đó cùng nhau lên bài, làm cho bọn họ nhìn xem ai mới là center của thời đại này!"

(*) Weibo đại V: giống trang có tích xanh của Facebook.

Bạch Vãn Vãn: "..."

Là con nghĩ quá nhiều hay là mẹ luôn muốn nói như vậy.

Bạch Vãn Vãn dở khóc dở cười: "Thực lực của con chỉ có một chút như vậy, nâng con lên thì có lợi gì."

"Làm sao lại không có lợi, trong toà soạn có mấy cô gái lòng dạ hẹp hòi ghen tị, mỗi ngày đều nói con là bình hoa, ăn không ngồi rồi sống tạm bợ, trong lòng mẹ rất khó chịu lại khó có thể nói ra, còn phải rộng lượng duy trì nụ cười, vô cùng tức giận, ước gì con có thể bùng nổ Hồng Hoang chi lực một lần mạnh mẽ vả mặt những người đó."

Nói tới đây, Lý Hiểu Cầm khoe khoang cười: "Bây giờ con vất vả lắm mới làm cho mẹ nở mày nở mặt một hồi, đương nhiên là mẹ phải nắm lấy cơ hội này thật tốt, hung hăng vả mặt mấy đứa kia, sung sướиɠ một lần."

Một lần nữa Bạch Vãn Vãn lại : "..."

Cô buồn cười, nói: "Mẹ đều biết hả?"

Cô cũng biết sở dĩ người trong công ty thích bàn tán sau lưng cô là bởi vì trong tiểu thuyết, đứng ở góc nhìn của thượng đế thì ngoại trừ lần ngoài ý muốn trước đó ở phòng trà ra thì phần lớn thời gian người ở trong công ty đều đối xử cô rất tốt.

Thậm chí thường xuyên có người sẽ đưa đồ ăn vặt cho cô, gia tăng "Quan hệ hữu nghị".

Dù sao thì cô cũng là con gái của bà chủ.

Bên Lý Hiểu Cầm thì lại càng không cần phải nói, con gái của bà chủ, ai dám nói bậy chứ, không muốn ăn cơm nữa hả?

"Con cũng không nghĩ xem mẹ là ai," Lý Hiểu Cầm cười gằn một tiếng, "Những tính toán trong lòng những người kia thì đều giống như giám thị học sinh gian lận ấy, học sinh tự cho thiên y vô phùng(*) nhưng thật ra thầy giám thị ở trên đã nhìn thấy rất rõ ràng, có những người chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt thôi là mẹ đã biết trong lòng họ nghĩ gì."

(*)Thiên y vô phùng: mọi thứ đều chi tiết và hoàn hảo, không có sai sót hay sơ hở nào.

Bạch Vãn Vãn không có nghi ngờ gì, trong sách Lý Hiểu Cầm được miêu tả là người vô cùng khôn khéo hiểu rõ lý lẽ.

Trong tiểu thuyết, sau khi biết nữ chính cùng Lãnh Dạ ở bên nhau thì bà ấy đã thấy rõ Lãnh Dạ không có thiệt tình với cô, không đáng để cô phó thác cả cuộc đời nên bà cật lực phản đối việc bọn họ ở bên nhau.

Nhưng bà ấy không phải nhân vật chính, không có cách nào để chống lại cốt truyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái của mình bị Lãnh Dạ làm cho thương thương tích đầy mình.

"Tổng biên tập uy vũ," Bạch Vãn Vãn rất biết nghe lời mà vuốt mông ngựa, "Tiểu nhân sẽ nỗ lực xem nhiều điển tịch, viết nội dung sau này đặc sắc hơn nữa, khiến cho ngài nở mày nở mũi thêm vài lần."

"Rất có giác ngộ đấy," Lý Hiểu Cầm tiếp tục đặt lực chú ý của mình lên máy tính, "Được rồi, quỳ chào rồi phắn đi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới quấy rầy mẹ, nếu không..."

Lý Hiểu Cầm làm động tác cắt cổ.

"...." Bạch Vãn Vãn cảm thấy cổ mình chợt lạnh, thè lưỡi, quay về phòng của mình.

...

Thẩm Thời Thâm bị Bạch Vãn Vãn tặng "Bí kíp độc môn" Thanh Tâm Chú. Anh vốn chỉ nghĩ rằng đó chỉ là một cái cớ mà Bạch Vãn Vãn chọc tức anh thôi, không ngờ đến bên trong thật sự có chữ viết.

Anh mở trang đầu tiên ra, mấy dòng chữ xinh đẹp đập vào mắt anh: Muốn bắt đầu luyện công pháp này, trước tiên phải...

Tiếp theo sau là một chuỗi dấu ba chấm thật dài.

"???" Gân xanh trên trán Thẩm Thời Thâm nhảy nhảy, anh biết người phụ nữ này không có ý tốt gì mà!

Tổng giám đốc Thẩm hung hăng ghim hận Bạch Vãn Vãn một lần, cô chờ đấy!

Anh duỗi tay muốn khép cuốn notebook lại ném vào thùng rác nhưng lại nhìn thấy phía dưới còn một hàng chữ nhỏ đi theo: Trước tiên thanh tâm, hiểu sai thì úp mặt vào tường đi nha ( ω ).

Thẩm Thời Thâm: "..."