Sở Ngự Hành chỉ đi làm vào buổi sáng, buổi chiều hắn thường dạy cho Trác Trà một trò chơi nào đó, hoặc đơn giản đóng cửa, thả màn, tắt hết các thiết bị có khả năng gây ồn ào, rồi ôm cậu ngủ một giấc thật dài.
Trác Trà biết Sở Ngự Hành cũng có lúc sẽ mệt mỏi.
Nhưng đó sẽ là một ngày hiếm hoi nào đó, còn riêng hôm nay, Sở Ngự Hành như một con robot bị nạp quá năng lượng.
Và người chịu khổ đương nhiên là Trác Trà.
Nay, Trác Trà vốn đang nằm trên tấm thảm được đặt cạnh cửa kính sát đất nhìn ra vườn hoa sau nhà, Sở Ngự Hành cũng vừa ngủ thức, hắn vừa xuống lầu đã nhìn thấy Trác Trà nằm ngủ ngoan ở nơi đó, bên cạnh là chiếc radio đang phát những bản nhạc ngọt ngào.
Sở Ngự Hành xem đồng hồ, đoán chừng Trác Trà chỉ vừa ngủ được một giờ nên đành từ bỏ đi vào bếp rót một ly nước lạnh uống.
Vừa hay trong tủ lạnh có một đĩa trái cây, Sở Ngự Hành cảm thấy là số phận đã định chó nhỏ của hắn hôm nay không được ngủ yên.
Trác Trà trên người chỉ mặc một chiếc áo kiểu sơmi, áo dài qua mông, nhưng lại được may bằng chất liệu voan trong suốt.
Đầu ngực bên phải đeo khuyên sát da, nhìn qua như đính một viên pha lê xinh đẹp, đầu ngự bên trái thì lại treo lủng lẳng một viên ngọc trai lớn, chỉ cần Trác Trà cử động mạnh thì nó sẽ bị lắc lư, lực kéo lại đội lên vài phần làm đầu v* bị kéo dãn đau đớn. Những thứ này mỗi ngày Trác Trà đếu phải đổi vài lần, thường thì Sở Ngự Hành chọn, đôi lúc là cậu chọn.
Trác Trà rất cẩn thận giữ gìn bọn nó, mỗi viên đá trên người cậu đủ người dân bình thường mua một căn nhà ở thủ đô.
Cậu ngủ rất say, không những chủ động phơi cái bụng nhỏ mềm mại mà còn gặm một góc của đùi gà bông mà mơ hồ gọi "phu chủ", không biết là mơ thấy thứ gì.
Sở Ngự Hành đi đến cầm lấy cẳng chân Trác Trà kéo ra cậu cũng không hề hay biết.
Cậu thiếu niên nhỏ nhắn nằm mở chân, để lộ ra hai lỗ nhỏ hồng hào sạch sẽ.
Sở Ngự Hành không đeo gì cho Trác Trà hết nên bây giờ ngoài hai khuyên v* và chiếc áo áo sơ mi trong suốt thì Trác Trác hoàn toàn không bị những công cụ khác hành hạ.
Hắn không hài lòng lắm cắm một ngón tay vào âʍ ɦộ Trà Trác, bên trong thít chặt lại, có chút ẩm ướt nhưng tất nhiên là không đủ nước.
Trác Trà bị xâm phạm bất ngờ làm cho tỉnh táo, cậu vừa định chống tay ngồi dậy thì trên mông đã hứng chịu một cái tát không nhẹ:
"Nằm xuống mở chân"
Não Trác Trà chưa kịp phản ứng thì tay chân đã nhanh nhẹn nghe lời, cậu nằm ngửa trên thảm, hai tay ôm gối mở rộng chân mình.
Khe thịt hẹp bị tách mở, cảm giác nhộn nhạo khiến Trác Trà khẽ rùng mình.
Trác Trà nghiên đầu, ánh mắt mơ hồ chạm đến đĩa trái cây bị Sở Ngự Hành bỏ dưới nền gạch.
Cậu nuốt nước bọt, trái cây tươi rất hiếm, dù gia đình Trác Trà cũng rất có điều kiện nhưng cậu cũng rất ít được ăn.
Sở Ngự Hành cũng chú ý đến ánh mắt của Trác Trà, hắn đưa tay xoa xoa đầu cậu:
"Muốn ăn không?"
Trác Trà liều mạng gật đầu:
"Dạ muốn"
Sở Ngự Hành mỉm cười, nụ cười không có chút ý tốt nào.
Hắn bất ngờ đâm hai ngón tay vào âʍ ɦộ của Trác Trà, làm cậu hít sâu một hơi, mấy ngón tay bấm chặt vào đùi, lỗ nhỏ thít chặt lại, sau đó mới từ từ ngoan ngoãn thả lỏng ra.
Sở Ngự Hành vừa đâm rút không chút quy tắc vào vào bên trong vừa nói:
"L*n nhỏ ăn được bao nhiêu thì em sẽ ăn được bao nhiêu, cố gắng nhé?"
Trác Trà trong chớp mắt trở nên hèn nhát:
"Em... Em không muốn ăn nữa"
Sở Ngự Hành cau mày, làm tư thế đứng lên, muốn với tay đến đầu tủ rượu cạnh đó:
"Muốn ăn roi đúng không?"
Trác Trà biết Sở Ngự Hành muốn lấy roi thì sợ đến mức trực trào nước mắt, hai tay lập tức níu lấy chân phu chủ, đầu cúi xuống liếʍ chân hắn hối lỗi:
"Em sai rồi, xin lỗi, em sai rồi. Em ăn, sẽ ăn hết mà, làm ơn"
Sở Ngự Hành không chút khó khăn nào đã đứng lên lấy được roi trên đầu tủ xuống, trong nhà hắn từ khi có Trác Trà thì đã để roi khắp mọi nơi.
"Lót gối dưới eo, tự tách l*n ra"
Hai chân Trác Trà không ngừng run lên cầm cập, đầu óc cậu trống rỗng, cậu chỉ vừa tỉnh ngủ, chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị bắt ra đánh đòn.
Sở Ngự Hành thấy cậu chậm chạp không nghe lời mình, liền dùng ngón chân kéo mạnh khuyên v* Trác Trà uy hϊếp.
"Um"
Trà Trà nâng ngực theo bản năng, tay ôm chặt chân Sơ Ngự Hành, hoảng loạn nói:
"Dạ, em biết... em sẽ nghe lời"
Biết là không tránh khỏi, cậu đành nhét đùi gà bông xuống eo mình, thành thật làm theo mệnh lệnh, nước mắt thì đã không kiềm được chảy dài, nhưng chủ nhân của cậu lòng dạ sắt đá, một chút thương cảm dường như cũng chẳng có.
Hai ngón tay của Trác Trà tách mở môi âʍ ɦộ còn sưng múp do vận động quá mức vào lần trước, l*n nhỏ d*m đ*ng vừa bị chạm đến đã rỉ nước.
Sở Ngự Hành cũng không đánh thật, hắn ngồi uống, dùng đầu roi đâm vào viên đậu đỏ tươi trên lỗ thịt, vừa nghiền nhẹ vừa hỏi:
"Em nói xem cái l*n nhỏ này muốn ăn trái cây hay ăn roi?"
Trác Trà gấp gáp trả lời:
"Trái cây... bao nhiêu em cũng ăn được... xin chủ nhân... xin ngài... xin đừng đánh em mà"
Những ký ức khủng khϊếp từ những ngày đầu được Sở Ngự Hành dạy dỗ ùa về, roi chưa hạ xuống mà Trác Trà đã cảm thấy tay chân mình bủn rủn, tựa như chiếc roi trên tay phu chủ là quái vật, chỉ cần vô ý sẽ bị nó hành hạ bất kham.
"Cho em một cơ hội, tự thủ d*m đi"
Sợ Ngự Hành vung roi, trên cặp đùi trắng nõn của Trác Trà lập tức xuất hiện một vệt đỏ kéo dài, kỹ thuật dùng roi của hắn rất tốt, vết thương trong chớp mắt đã sưng lên, Trác Trà đau đến cắn chặt răng nhưng nghiễm nhiên lại không có một chút máu nào.
"Um..."
Trác Trà bị đau đớn gọi dậy tinh thần, cậu hướng về phía Sở Ngự Hành đang ngồi bệt trên sàn nhà chủ động mở chân, mấy ngón tay thon dài tự giác đẩy cửa âʍ ɦộ ra phơi bày cảnh xuân kiều diễm không sót một thứ gì.
Sở Ngự Hành khui chai rượu uống một ngụm, vừa thưởng thức vừa ăn trái cây, một tay thì cầm roi vỗ vỗ lên d*ơng v*t chưa cứng hẳn của Trác Trà.
Trác Trà không dám để Sở Ngự Hành chờ lâu, hai ngón tay nhanh chóng luồn vào khe thịt, chậm rãi đi vào nơi nhạy cảm của mình, bên trong vừa nóng vừa chặt, bụng của Trác Trà nhấp nhô lên xuống, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Sở Ngự Hành cau mày, cầm roi đánh xuống âʍ ѵậŧ đang cố trốn vào trong.
"Tôi dạy em thế nào?"
Trác Trà bị tập kích bất ngờ làm cho choáng váng, kɧoáı ©ảʍ và đau đớn dưới thân trong nhất thời khiến cậu không thể phân rõ, câu hét lên một tiếng yếu ớt, sau đó dời một tay đang rãnh rỗi lên ngực mình, nắm lấy nụ hoa đang vểnh cao trong không khí xoa nắn.
Đầu v* của Trác Trà từ khi xỏ khuyên thì càng thêm nhạy cảm, cậu chỉ miết hơi chặt tay một chút lỗ nhỏ bên dưới đã ọc nước, đầu v* hơi xót cũng hơi trướng, nhưng Trác Trà không dám ngừng lại, hai tay đều đều chà đạp ngực và âʍ ɦộ của mình.
Lỗ nhỏ của Trác Trà vừa trải qua một trận hoan ái nên vẫn còn sưng múp, hai mép thịt đỏ rực đến mức nhìn vào liền biết đã bị người chơi nát. Bây giờ lại liên tục nhận thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dù cậu đã làm rất nhẹ nhưng kɧoáı ©ảʍ vẫn cứ nhân đôi, một hồi sau âʍ ɦộ rất nhanh đã mềm rụp. Trác Trà không thể tự mình làm bản thân cao trào, kỹ thuật cậu không đủ, cũng không đủ nhẫn tâm với mình, trong khi cơ thể lại đã quen với sự ngang tàn của chủ nhân.
Trác Trà cứ bị treo ở lưng lửng kɧoáı ©ảʍ, cơ thể nhanh chóng rã rời, ánh mắt dần trở nên vô thần, mấy ngón chân trắng muốt cứ co lên rồi lại giãn ra, tiếng thở dốc ngày một nặng nề, cậu khẽ cựa quậy nhưng đang giãy giụa nhưng thực chất cũng không rõ mình đang trốn tránh thứ gì.
Đầu v* sau vài lần vô tình bị quá lực lúc này đã sưng to hơn trước, đυ.ng vào một chút liền khiến tâm trí Trác Trà rối bời, cơ thể tê dại muốn nhảy dựng lên, vì thế cậu đành xoa xoa thịt v* mềm mại ở viền ngoài, lòng thầm cầu mong chủ phu không bắt bẻ.
Lại thêm một khoảng thời gian trôi đi, lỗ nhỏ đã ngập đầy nước, tấm thảm dưới thân cũng ướt một mảng nhỏ, Trác Trà mới hẩy hẩy hông mình lên, mở rộng hai chân, tách cửa âʍ ɦộ đỏ ao trước mặt của Sở Ngự Hành, rồi nho nhỏ giọng hỏi:
"Chủ nhân, ngài xem đã được chưa ạ?"