Sở Ngự Hành đâm thẳng ba ngón tay vào âʍ ɦộ của Trác Trà, một phát vào toàn bộ, bên trong đủ trơn cũng để mềm, hắn không gặp một chút trở ngại nào cả.
Chỉ có Trác Trà cong mình lại như con tôm, ôm lấy bụng, cậu còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì phu chủ lại cưỡng ép tách chân cậu ra, đè miết âʍ ѵậŧ không hiểu chuyện gì, rất nhanh Trác Trà đã đạt đến cao trào.
Lỗ nhỏ không ngừng phun nước, còn Trà Trà thì như con robot bị chết máy, tay chân cứng đờ, gồng cả cơ thể lên chống chọi với kɧoáı ©ảʍ dồn dập.
"Ưʍ... a... huhu... cứu em... chủ nhân... cứu em..."
Sở Ngự Hành nhìn thấy Trác Trà vừa chuẩn bị cao trào đã rút tay ra, cười cười cầm lấy gậy thịt nhỏ bé của Trác Trà xoa nắn, đầu ngón tay còn chà sát lên mã mắt.
"Vạch l*n ra, tôi muốn nhét trái cây vào"
Âʍ ɦộ của Trác Trà vẫn còn đang chảy nước không ngừng, khi mấy ngón tay cậu chạm vào lỗ nhỏ còn khẽ co rút, tựa như đang mời gọi, Trác Trà không biết bản thân mình có bao nhiêu d*m đ*ng, cậu cứ thể chủ động tách mở âʍ ɦộ.
Sở Ngự Hành không vội, hắn cứ bình tĩnh ngồi đó xem lỗ d*m kia cao trào đến khi kết thúc.
Trác Trà lúc này đã mất sức, cậu thở dốc không ngừng, chính cậu cũng cảm nhận được bên dưới mình nhầy nhụa tới mức nào, hai ngón tay của cậu ở nơi đó bị nước của chính mình ngâm đến nhăn nheo, thế mà lỗ nhỏ vẫn mấp máy co bóp, cửa mình lúc đóng lúc mở, làm Trác Trà cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Sở Ngự Hành đem đĩa trái cây đến trước mặt Trác Trà xoa xoa đầu cậu hỏi:
"Muốn ăn quả nào?"
Trác Trà dù đầu óc không còn tỉnh táo nhưng vẫn biết sợ, cậu chỉ dám chỉ vào mấy trái nho xanh bé xíu, đôi mắt tròn xoe ngập nước ngước lên nhìn chủ phu, hy vọng hắn thương xót mình.
Sở Ngự Hành nhìn thấy thì chậc lưỡi:
"Nho nhỏ như thế làm sao thỏa mãn được nơi này. Em không có mắt nhìn như thế thì tôi chọn giúp em nhé?"
Dưới ánh mắt sợ sệt của Trác Trà, Sở Ngự Hành cầm lấy một quả bơ lớn từ trên đĩa xuống.
Trác Trà sợ đến mức co rúm người kép chân, mấy ngón tay cũng che lỗ nhỏ lại, cậu dụi đầu vào đùi trong của Sở Ngự Hành vừa khóc vừa cầu xin:
"Đừng mà... làm ơn... lỗ nhỏ của em mỏi lắm... huhu... không được đâu... chủ nhân... em sẽ bị thương mất"
Sở Ngự Hành chậc lưỡi, nhẹ nhàng kéo mở chân Trác Trà, đẩy bàn tay không dám phản kháng kia ra, chẳng chút kiêng kỵ nào mà trực tiếp nhìn thẳng vào âʍ ɦộ nhỏ bé.
"Chát"
Hắn tát một cái vào cửa mình đang kép mở, làm Trác Trà la lên một tiếng, rồi thúc thít rêи ɾỉ.
"Nơi này đúng là còn thiếu dạy dỗ, em không ăn được bơ cũng đúng"
Trác Trà như vớ được cọng rơm cứu mạng, cậu gật đầu như mổ thóc, dù thế nào cũng được, trước tiên cứ qua được lần này, chuyện sau cứ để sau này lại tính.
"Không ăn bơ thì ăn quýt nhé?"
Sở Ngự Hành vừa nói vừa bóc vỏ quả quýt trên tay.
Trác Trà nhìn thấy liền thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng không bị chơi chết.
Múi quýt đầu tiên Sở Ngự Hành cho Trác Trà ăn thử:
"Ngọt không?"
Trác Trà chưa bao giờ ăn quýt, không ngờ thứ quả giống chanh này lại ngọt đến bất ngờ, cậu chẹp chẹp miệng lấy hết can đảm làm nũng:
"Ngọt, ngon lắm luôn, mình để quýt lên ăn được không ạ?"
Sở Ngự Hành cười, nhéo má Trác Trà một cái mắng:
"Chó nhỏ tham ăn, quýt rất nhiều, không thiếu cho em. Ngoan, mở chân lớn ra, cho cái miệng phía dưới của em ăn trước"
Quýt đã đem ra khỏi tủ lạnh được gần một giờ nhưng đĩa trái cây có chức năng giữ nhiệt nên nó vẫn còn khá lạnh, múi quýt đầu tiên chen vào âʍ ɦộ của Trác Trà không khỏi làm cậu sợ hãi.
"Chủ nhân... lạnh... um... lạnh"
Lỗ nhỏ không đồng ý mở cửa cho khẽ xâm phạm này, quýt lại mềm nên Sở Ngự Hành phải ngang ngược dùng tay mở rộng lỗ nhỏ của Trác Trà ra để bỏ vào.
Bên trong Trác Trà vốn đang ấm áp bỗng nhiên gặp lạnh khiến cậu rùng mình.
"Ưʍ... a... ưʍ.. lạnh quá"
Sở Ngự Hành không quan tâm, cứ tiếp tục đẩy thêm một múi lại một múi đi vào, chẳng mấy chốc đã gần hết quả quýt trên tay, miếng cuối cùng hắn cũng cho Trác Trà ăn lấy sức.
Những múi quýt đầu tiên đã bị nhiệt độ bên trong âʍ ɦộ của Trác Trà ủ ấm, múi quýt mềm mại bị vách thịt xoắn lại rất nhanh đã bị xoắn mềm, Trác Trà hoàn toàn không hay biết, cậu chỉ cảm thấy hơi trướng lên, không hề dễ chịu.
Sở Ngự Hành vỗ vỗ mông Trác Trà mấy cái, mông mềm như đậu hũ, hắn thích đến không muốn dừng.
"Chờ tôi một chút"
Sở Ngự Hành nâng đầu Trác Trà từ chân mình đặt xuống đùi gà bông, sau đó đứng dậy, dường như muốn sang phòng bên cạnh lấy đồ.
Trác Trà mở to mắt nhìn theo Sở Ngự Hành.
Không ngờ hắn vừa đi được vài bước đã quay lại, nhìm chằm chằm vào âʍ ɦộ trước mắt.
"Cắm ngón tay vào chơi đi"
Bên trong cảm giác như đã chặt cứng, nhưng Trác Trà cũng tự biết là còn nhét vào được, cậu ngoan ngoãn nhét một ngón tay vào.
Sở Ngự Hành vẫn nhìn.
Trác Trà hít một hơi, sau đó lại cố chen thêm một ngón tay nữa vào lỗ nhỏ đã căng trướng của mình.
Lúc này Sở Ngự Hành mới tạm vừa mắt ra lệnh:
"Chơi đi"
Trác Trà từ từ đâm rút ngón tay ra vào lỗ nhỏ, đầu ngón tay chạm phải mấy múi quýt cũng không ngừng lại, từng chút từng chút đẩy chúng nó vào sâu, một vài múi quýt bị vách thịt cùng ngón tay chà đạp chẳng mấy chốc đã vỡ ra.
Quýt rất ngọt nhưng vẫn làm âʍ ɦộ có một ít trầy xước của Trà Trà xót lên, cậu cau chặt mày, tay còn lại bấu chặt tấm thảm dưới thân, cố gắng hít thở để không mất sức, tay vẫn ra vào nhịp nhàng.
Sở Ngừ Hành lúc này mới hài lòng đi khỏi.
Nhưng dù Sở Ngự Hành đã khuất bóng sau bức tường, Trác Trà vẫn không dám nhẹ tay với bản thân chút nào, nếu để Sở Ngự Hành biết cậu dám qua mặt hắn thì chắc chắn hắn sẽ đánh nát cậu.
Ánh nắng chiều vừa hay đổ bóng xuống khung cửa sổ, chiếu lên cơ thể trần trụi của Trác Trà, cậu ngửa đầu ra sau nhìn bầu trời và cây cỏ sau khung kính, mơ hồ thấy một chú chuồn chuồn bay động một cọng cỏ xanh.
Chiếc radio đã dừng phát nhạc, một giọng nữ truyền cảm lập tức thay thế, là bản tin thời sự hôm nay.
Kinh tế, chính trị, khoa học,...
Trác Trà không nghe hiểu, mãi cho đến khi nghe đến mục đời sống.
Một thiếu niên song tính bỏ trốn bị một nhóm nam sinh cưỡиɠ ɧϊếp vừa được tìm thấy thi thể ở dưới cống, nếu phu chủ của cậu ta trong bảy ngày tới không đòi bồi thường thì nhóm nam sinh sẽ ngừng việc bị đình chỉ và trở về trường học.