Toàn bộ trứng rung trong lỗ đ*t phía sau đã được lấy ra và thay thế bằng một cây d*ơng v*t giả nhỏ với phụ kiện là một cái đuôi chó. L*n nhỏ bị bắn đầy tinh cũng có nút chặn lại.
Sở Ngự Hành quấn một cái khăn tắm ngang hông, nắm sợ dây xích mảnh được nối với chiếc vòng trên cổ Trác Trà, dẫn Trác Trà ra ngoài đi tiểu.
D*ơng v*t nhỏ cả Trác Trà bị một chiếc khóa sắt khóa lại, trên mã mắt còn bị nhét vào một viên ngọc trai, trị giá cần trăm triệu tinh tệ, nó được mở bằng cảm biến giọng nói của Sở Ngự Hành hoặc app được cài đặt trong điện thoại.
Mỗi ngày Sở Ngự Hành chỉ cho Trác Trà đi tiểu vào đúng hai khung giờ duy nhất.
Những ngày đầu Trác Trà không quen nên không tiểu ra được một giọt nào, Sở Ngự Hành cũng không quở trách, cậu không tiểu được thì hắn dắt cậu vào, tuy nhiên nếu không trong khung giờ quy định đó mà Trác Trà có nhu cầu thì một là chịu đựng, hai là dùng thứ khác đổi lấy.
Thường đổi nhất có lẽ là roi mây.
Trác Trà bị Sở Ngự Hành dẫn ra sân sau thì biết mình sắp được đi vệ sinh, tối qua Sở Ngự Hành thưởng cho cậu một bát canh gà, đã lâu rồi Trác Trà không được đυ.ng đến thức ăn ngon đến thế nên ăn đến không còn một giọt nào, nên lúc này cậu đã rất muốn đi tiểu.
Vừa đến gốc cây quen thuộc, Trác Trà đã ngoan ngoãn học cɧó ©áϊ nâng một bên chân lên chờ đợi Sở Ngự Hành lên tiếng mở khóa cho mình.
Sở Ngự Hành cảm thấy thú vị nên lấy điện thoại ra chụp hình, chậm chạp kéo dài không chịu mở khóa cho cậu.
Trác Trà chờ đến phát hoảng, không biết phải làm sao, cuối cùng chịu không nổi làm ăn gan hùm mật gấu hạ chân xuống, bò đến bên Sở Ngự Hành liếʍ liếʍ giày phu chủ, sau đó lại giương đôi mắt tròn xoe đáng thương nhìn Sở Ngự Hành.
Sở Ngự Hành nâng mũi giày cọ cọ lên đầu ngực của Trác Trà vài cái rồi cười lớn khen ngợi:
"Chó nhỏ ngoan quá. Qua bên kia chuẩn bị tư thế lại đi"
Trác Trà gấp gáp bò qua gốc cây nâng chân lên.
Sở Ngự Hành còn chưa vừa ý:
"Vẫy đuôi"
Trác Trà ngoan ngoãn ra sức lắc lắc mông, lại hiểu chuyện kêu "gâu gâu" vài tiếng lấy lòng Sở Ngự Hành.
Sở Ngự Hành vừa thao tác mở khóa trên điện thoại vừa chê trách:
"Bao lâu rồi mà kêu cũng không có chút tiến bộ nào. Kêu chẳng khí thế, không hiểu sao lúc đó tôi lại để em vào nhà"
Sau khi đi vệ sinh xong thì Sở Ngự Hành lại dẫn Trác Trà trở về.
Trác Trà nhìn lên vòm nhà được làm kính nhạt màu bên trên, trong lòng chợt dâng lên chút mong ước, cậu ngày nhỏ đã bị nhốt trong nhà, rất ít khi được thấy bầu trời thật sự.
Thật ra Trác Trà vẫn biết Sơ Ngự Hành đối xử với cậu rất tốt, không chỉ chưa từng đánh đấm cậu trừ những lúc tình thú, hắn còn chưa từng bỏ đói cậu, khi vui vẻ còn cho cậu thức ăn ngon, hơn thế Sở Ngự Hành còn hứa khi nào cậu mang thai sẽ cưới cậu vào cửa.
Trác Trà lấy hết can đảm bò đến sát bên chân Sở Ngự Hành, nho nhỏ giọng hỏi hắn:
"Chủ nhân ơi, nếu em có em bé, em có thể ra ngoài đi dạo để dưỡng thai không?"
Sở Ngự Hành không vội trả lời, cũng không dừng bước, hắn đi thêm một đoạn dài, dẫn Trác Trà bò lên bậc tam cấp, sau đó mới hỏi ngược lại:
"Không cho em ra, em không sinh em bé?"
Trác Trà sợ vị hôn phu hiểu lầm mình không muốn sinh con liền gấp gáp giải thích:
"Không phải... không phải đâu... Em sinh em bé mà. Dù thế nào em cũng sẽ sinh em bé"
Sở Ngự Hành chỉ "Ừ" một tiếng.
Trác Trà cũng không dám nhắc lại nữa, sợ rằng Sở Ngự Hành chê cậu đòi hỏi nhiều mà muốn tìm người khác sinh em bé.
Cơm trưa thường là Trác Trà đảm nhiệm, dù Sở Ngự Hành chơi hứng đến thế nào thì đúng giờ hắn vẫn dừng lại cho robot vào cởi trói cho Trác Trà chuẩn bị bữa trưa và dọn sạch thân thể để nếu hắn trở về có muốn cậu cũng dễ dàng hưởng dụng.
Nhưng hôm nay hắn về nhà sớm, hai bọn họ làm 2 lần trong nhà tắm đã không kịp chuẩn bị cơm. Cuối cùng cũng phải đặt cơm bên ngoài.
Thương thì đồ ăn của người song tính, đặc biệt là song tính đã có chủ thường là một loại cháo được làm riêng theo chuẩn đế quốc, loại cháo này giúp cơ thể của người song tính thích nghi với những gia quy cơ bản mà các nhà chủ phu thường đặt ra, tựa như Trác Trà mỗi ngày chỉ được đi tiểu hai lần cũng không tổn hại gì đến cơ thể.
Loại cháo này rất đắt, chỉ có nhưng gia đình có điều kiện mới có thể cho song tính ăn từ nhỏ, và cũng chỉ có nhưng người có địa vị mới sở hữu được một song tính có chỉ số cơ thể tốt. Trác Trà vừa hay sinh ra trong một gia đình có điều kiện, hơn thế từ năm cậu 10 tuổi thì Sở Ngự Hành đã chu cấp toàn bộ chi phí sinh hoạt. Nên loại cháo này Trác Trà cũng đã ăn quen, tuy nhiên cậu vẫn thích những món ăn có thịt có rau có mùi có vị.
Ngày trước chỉ mỗi dịp tết, Trác Trà mới ăn được một ít đồ ăn có vị, cậu từng nghĩ đến nhà bị hôn phu thì cả đời cũng đừng mơ đến, nhưng không ngờ là Sở Ngự Hành không quá khắc khe trong vấn đề ăn uống, chỉ cần cậu ngoan ngoãn "rửa sạch" một ngày ba lần, hắn thường ngày vẫn cho Trác Trà ăn ngon.
Sở Ngự Hành đang ngồi trên sô pha gác hai chân lên lưng Trác Trà, thảnh thơi xem bản tin kinh tế, còn Trác Trà quỳ bò phía dưới, cậu cố giữ cho hai vai và hông thật ổn định, để Sở Ngự Hành gác chân thoải mái.
Trác Trà rất có thiên phú, cậu vừa có thể quỳ cho Sở Ngự Hành gác chân, vừa có thể cúi đầu ăn bát cháo của mình. Trác Trà cũng đã quen việc không dùng tay khi ăn, nên phong thái vẫn vô cùng ưu nhã và sạch sẽ.
Một miếng sườn xào chua ngọt, Sở Ngự Hành sẽ không ăn hết, hắn chỉ cắn một miếng lớn, sau đó liền vứt xuống vào bát của Trác Trà, cho cậu vui vẻ gặm phần thịt thừa còn lại.
Trác Trà biết là Sở Ngự Hành cố ý dành cho cậu vì gia đình nhà họ Sở không chỉ giàu có mà còn là gia giáo đã nhiều đời, việc ăn uống như thế chắc chắn là không được phép.
Thường thì Trác Trà rất thích ăn thịt, nhưng hôm nay Sở Ngự Hành tinh tế phát hiện cậu chỉ ăn một chút thịt, đôi mắt kia viết rõ hai chữ "thèm muốn" nhưng cái miệng thì chỉ ngoan ngoãn ăn cháo dinh dưỡng nhạt nhẽo.
"Sao thế? Hôm nay không thích sườn nữa à?"
Sở Ngự Hành vuốt vuốt đầu Trác Trà hỏi.
Trác Trà lắc đầu, cậu không biết nói dối là gì, càng không dám dối gạt vị hôn phu của mình, nghĩ gì làm gì chỉ cần được hỏi đều một mực khai ra hết.
"Mẹ chủ nhân nói không được ăn nhiều thịt"
Sở Ngự Hành mất một lúc mới nhớ lại vài ngày trước bà Sở có đến đây, thấy hắn cho Trác Trà ăn thịt thì khiển trách hắn vài câu, vốn là nói với hắn nhưng không ngờ chó nhỏ lại để trong lòng, hôm này còn không dám ăn thịt.
"Ngoan, ăn đi, đừng nghe bà già đó nói nhảm"
"Còn nữa, bà ta không phải mẹ tôi. Mẹ tôi giống em vậy, là một người song tính, papa đang cùng cha đi du lịch vòng quanh thế giới rồi, năm sau họ về tôi sẽ giới thiệu cho em"
Sở Ngự Hành nói rất tự nhiên, tuy địa vị của người song tính thấp kém, nhưng con của bọn họ sinh ra thì không.