Hôm nay, Sở Ngự Hành về nhà rất sớm.
Trác Trà vẫn đang bị trói chặt trên bàn, những tra tấn trên thân thể khiến cậu quên mất khái niệm thời gian, cậu nghe tiếng mở cửa, cứ nghĩ là đã đến giờ nghỉ ngơi, robot đang vào cởi trói cho mình.
Nhưng chờ mãi không thấy bé robot đâu, ngược lại trên da thịt trơn nhẵn bỗng nhiên cảm nhận được một bàn tay xa lạ vuốt ve.
Trác Trà hoảng hốt giật nảy mình, lần này thật sự là mất đà mà rớt từ trên bàn xuống.
May mà Sở Ngự Hành phản ứng nhanh nên đỡ được Trác Trà vào lòng.
Trác Trà nằm trong lòng Sở Ngự Hành vẫn không ngừng giãy giụa.
Sở Ngự Hành bị cậu giãy phiền liền vỗ một cái mạnh lên mông Trác Trà, nghiêm giọng nói:
"Là tôi"
Trác Trà lúc này mới im lặng lại, cậu không nói được, chỉ ngước mắt lên nhìn Sở Ngự Hành, xác định thật sự là hắn mới thả lỏng.
Mắt Trác Trà nhanh chóng rớm đỏ, cậu thút thít hai tiếng dụi đầu vào cánh tay phu chủ làm nũng.
Sở Ngự Hành xoa xoa đầu cậu dạy dỗ:
"Hoảng cái gì? Nơi này không có người khác"
Nói rồi hắn vác Trác Trà đi vào nhà phòng tắm, thả Trác Trà vào bồn tắm trống rỗng, sau đó mở nước.
Nước hơi lạnh, Trác Trà co rúm người. Cậu vốn tưởng Sở Ngự Hành không để ý, không ngờ lại nghe hắn cằn nhằn nhỏ:
"Thật là phiền phức"
Vừa nói Sở Ngự Hành vừa chỉnh nhiệt độ nước lên cao hơn, rồi mới tháo dây trói cho Trác Trà.
"Ngoan, tự tắm đi"
Trác Trà bị trói quá lâu, tay chân nhất thời tê rần, không hoạt động nổi. Cậu nằm yên trong bồn tắm, cảm nhận dòng nước ấm áp xoa dịu cơ thể.
Sở Ngự Hành đứng tắm ngay bên cạnh, hắn không thích nước nóng, vài giọt nước từ trên cao rơi xuống bắn vào mặt Trác Trà, ấy vậy mà cậu vẫn không xoay đầu sang chỗ khác, cứ thế nhìn chằm chằm Sở Ngự Hành đang khỏa thân đi tắm.
Chỉ đến đến khi Sở Ngự Hành cầm dươиɠ ѵậŧ thô to của mình lên tẩy rửa thì Trác Trà mới giả vời làm chim cánh cụt rút tầm mắt xuống nước.
Sở Ngự Hành không cảm thấy ánh mắt nóng bỏng nào dõi theo mình nữa thì quay đầu nhìn lại, thấy Trác Trà đã lặn ngủm trong nước thì đi tới dùng một tay kéo đầu cậu lên, vỗ vỗ mặt vị hôn phu của mình ra lệnh:
"Trả bài"
Trác Trà đỏ mặt, ngoan ngoãn mở miệng ngậm lấy đầu d*ơng v*t đã đưa đến bên miệng.
Trác Trà đã học rất nhiều, nhưng đến khi thực hành thì lúc nào cũng ngơ ngác, cậu vẫn như lần đầu cố hết sức ngậm vào sâu nhất có thể, phần còn dùng hai tay lóng ngóng phục vụ.
Sở Ngự Hành thăm dò l*n nhỏ, lấy nút chặn rời khỏi môi âʍ ɦộ sưng đỏ, t*nh d*ch ban sáng được Sở Ngự Hành bắn vào quá nhiều, lỗ nhỏ của Trác Trà ăn không xuể nên lúc này từng đợt từng đợt chảy ra, làm dơ cả bồn nước.
Sở Ngự Hành còn chưa hài lòng, hắn dùng hai ngón tay đâm vào sâu vào cơ thể Trác Trà nhất có thể, tách mở lỗ nhỏ.
Nước bên ngoài tràn vào trong, Trác Trà vừa nhẹ đi được đôi chút đã lại cảm thấy bị chèn ép, tuy nói dạo gần đây Trác Trà đã quen ngậm t*nh d*ch mọi lúc, dù sao đêm đầu vào cửa đã bị đè xuống sô pha phá trinh, bị bắn đầy một bụng t*nh d*ch, từ đấy không ngày nào l*n nhỏ của cậu được nghỉ ngơi, Sở Ngự Hành muốn làm Trác Trà mang thai, càng sớm càng tốt.
Nhưng mà cảm giác t*nh d*ch của Sở Ngự Hành bắn vào so với nước ấm thì vô cùng khác biệt, Trác Trà cảm thấy bụng nhỏ của nhỏ mình dường như đã bị nước tràn đầy.
Cậu hoảng hốt muốn cầu xin Sở Ngự Hành dừng lại nhưng lại không dám nhả d*ơng v*t trong miệng ra.
Sở Ngự Hành biết Trác Trà đang sợ hãi, nhưng hắn không mềm lòng, hắn cố nhét thêm ngón tay thứ tư vào, nhưng Trác Trà vì sợ hãi nên cắn quá chặt, hắn cố một lúc cũng không thành công, vì thế vô cùng khó chịu mà dùng tay còn lại gõ gõ đầu Trác Trà mắng:
"Làm mình làm mẩy cái gì? Miệng phía trên thì không biết ngậm. Phía dưới cũng học ai mà kiêu ngạo thế? Thường ngày ăn d*ơng v*t của tôi không phải giỏi lắm sao? Lúc này bốn ngón tay cũng ăn không nổi, em muốn chống đối tôi đấy à?"
Trác Trà không nói chuyện được, nhưng nước mắt đã đua nhau rớt xuống, nhìn thoáng qua là biết oan khuất đến cùng cực.
Sở Ngự Hành không những không thương tiếc mà dươиɠ ѵậŧ dưới thân còn to ra thêm một vòng.
Hằn ghì đầu Trác Trà xuống, cứ thế đâm vào.
Trác Trà thở không nổi, miệng bị đâm đến nơi sâu nhất, cảm giác buồn nôn chập chừng ở cổ họng. Trong đầu Trác Trà ở giây phút này chỉ có tự nhắc nhở mình mở to miệng ra, nhất định không được cắn xuống.
Sở Ngự Hành vốn định cưỡng ép thâm hầu Trác Trà nhưng nhìn cậu đỏ bừng cả mặt vì thiếu dưỡng khí, tay chân loạn choạng thì vẫn phải thở dài tự nhủ bản thân không nên gấp gáp.
"Tay đâu hả?"
Trác Trà trong cơn mơ màng phản ứng lại Sở Ngự Hành, cậu cầm lấy hai túi tinh nặng trĩu trên tay nhẹ nhàng xoa nắn, lưỡi không cần nhắc nhở cũng ngoan ngoan động đậy, cố sức liếʍ lấy d*ơng v*t trong miệng.
Trác Trà không biết mình bị ghì xuống ép buộc thừa nhận thứ to lớn kia bao lâu, cậu chỉ biết Sở Ngự Hành đâm rút rất ác, cậu tưởng chừng mình cứ bị làm đến mức ngất đi rồi tỉnh lại thì Sở Ngự Hành mới chính thức rút khỏi miệng Trác Trà.
Trác Trà cảm nhận được trên cặp mông mềm của mình bị đánh hai cái liền ngơ ngác nâng mông lên thành bồn tắm tách lớn hai chân, chủ đông dâng l*n nhỏ cho phu chủ định đoạt. Cậu cố thả lỏng, đường kính của Sở Ngự Hành so với bốn ngón tay cũng không hề thua kém, mỗi lần hắn đi vào Trác Trà đều sợ rằng mình không chịu nổi mà bị làm rách.
May mắn người song tính thể trạng phù hợp với việc làʍ t̠ìиɦ, nên trừ đêm đầu tiên, Trác Trà vẫn chưa bị Sở Ngự Hành làm đến hỏng.
Sở Ngự Hành không nói tiếng nào, dùng tay cầm d*ơng v*t ma sát bên ngoài mép lỗ một chút, sau khi nhét được qυყ đầυ vào trong thì một phát đâm lút cán, sau đó hắn đâm rút hời hợt thêm mấy cái rồi mới bắn thẳng vào bên trong.
Trác Trà chỉ kịp la lên một tiếng, l*n nhỏ bị cày cấy suốt đêm qua bị sưng đỏ vừa đâm vào đã xót đến mức Trác Trà cắn chặt răng.
Lỗ dưới đương nhiên dùng thoải mái hơn lỗ trên trên, dươиɠ ѵậŧ của Sở Ngự Hành bị vách thịt mềm mại bao lấy cảm giác như đang vùi mình vào suối nước nóng, hắn thõa mãn thở ra, rồi xoa xoa đầu Trác Trà cảm thán:
"May là em còn cái l*n này xài tốt. Mau chóng mang thai, tôi sẽ cưới em"
"Hức... dạ... mang thai... mang thai"
Trác Trà nghe Sở Ngự Hành hứa hẹn mang thai sẽ cưới mình thì mọi đau đớn cũng ủy khuất đến bị quên hết. Không phải song tính nào cũng may mắn như thế, không ít song tính có thai rồi cũng chỉ có thể làʍ t̠ìиɦ nhân nuôi trong nhà, không ngừng sinh đẻ đến khi phu chủ hài lòng mới được đón qua cửa.