Trong căn phòng lớn nhất nhà họ Sở, Trác Trà nằm trên chiếc bàn duy nhất giữa phòng, trên người không một mảnh vải che thân, hai chân mở lớn bị buộc cố định thành hình chữ M, hai lỗ nhỏ hướng ra cửa, chỉ cần chủ nhân của căn phòng đẩy cửa bước vào, liền có thể thấy môi âʍ ɦộ bao lấy một nút chặn lớn, lỗ sau chứa đầy dây nhợ, có vẻ trên trong không để dưới năm quả trứng rung.
Thật ra cũng không cần mở cửa, trong phòng này mọi ngóc ngách đều có máy quay hình. Mà Sợ Ngự Hành vốn đang vừa tham gia cuộc họp thường niên của tập đoàn, vừa theo dõi vị hôn phu của mình qua điện thoại.
Hắn lướt vài thao tác trên màn hình điện thoại, nhìn qua như đang nghiêm túc đọc tài liệu nhưng thực chất lại đang chỉnh tần suất của trứng rung.
Lỗ sau của Trác Trà bỗng nhiên bị chấn động dữ dội, cậu còn nghe rõ từng âm thanh rè rè của thứ đó, trứng rung bên trong vừa rung vừa xoay tròn lại nóng lên bất thường. Trác Trà đột nhiên bị tập kích không kịp phản ứng mà giật nảy mình. Nhưng tay chân đã bị dây da trói chặt, cậu có giãy giụa cách mấy cũng không thể thoát khỏi tra tấn.
Thật ra Trác Trà chỉ bị giật mình là quằng người lại, rất nhanh sau đó cậu đã hoảng hốt chỉnh lại tư thế cũ.
Cậu tự cảm thấy may mắn vì không rơi xuống bàn.
Bàn thì không cao, rơi xuống không thể bị thương, nhưng mà rơi xuống thì cũng không thể trở về tư thế cũ, Sở Ngự Hành trở về nhìn thấy chắc chắn sẽ tức giận mà tìm thêm chuyện dạy dỗ cậu.
Mấy quả trứng rung không biết mệt mỏi cứ xoay tròn ma sát trong vách thịt nhạy cảm, nhiệt độ ngày lúc một tăng, Trác Trà cảm thấy mình sắp bị chơi chín.
Miệng cậu bị một quả cầu khóa lại, không thể khép, nước bọt không kiềm được chảy xuống.
Trác Trà cố giữ tỉnh táo không dám cắn quả cầu.
Dạo gần đây, phu chủ đang huấn luyện Trác Trà khẩu giao, dù cho có bất cứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào xảy ra trên thân thể, cậu cũng không được cắn thứ trong miệng mình, nếu không chờ đợi Trác Trà chính là roi vọt.
Trác Trà nằm trên bàn, dưới thân đã tê dại, ánh mắt cậu thẫn thờ nhìn trần nhà, lỗ l*n phía trước chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ban sáng.
Trác Trà chỉ mong mình mau chóng mang thai, rồi được Sở Ngự Hành cưới vào cửa.
Sở Ngự Hành chơi một chút cũng dừng tay, hắn thở dài một tiếng, chỉ muốn bỏ hết việc ở công ty rồi mang Trác Trà đi du lịch một tháng liền. Hắn đảm bảo sẽ dạy được cái miệng phía trên không biết nghe lời kia thấy mình là chủ động thèm dươиɠ ѵậŧ.
Trác Trà đã nằm trên bàn từ sáng, hôm nay tâm trạng của phu chủ rất tốt, mặt trời còn chưa lên đã lôi cậu từ chuồng sắt dưới giường ra ngoài, đeo xích cổ cho Trác Trà rồi dẫn cậu đi dạo một vòng trong khuôn viên dinh thự.
Từ khi dọn đến nhà họ Sở, đây là ngày đầu tiên Trác Trà được "đi" dạo.
Trác Trà vốn cũng là tiểu thiếu gia nhà họ Trác, nhưng cậu còn là một song nhi, từ nhỏ cậu đã đính hôn với Sở Ngự Hành.
Trác Trà năm nay vừa tròn mười sáu, theo pháp luật đế quốc, người song tính 16 tuổi chưa đính hôn sẽ được hệ thống phân phối cho bất kỳ nam nhân nào đó trong quân đội. Nếu nam nhân không phản đối, trong vòng 2 tháng, song tính sẽ dọn đến nhà vị hôn phu của mình để hầu hạ, đến khi có thai thì sẽ được cân nhắc cưới vào cửa.
Trác Trà từ năm 10 tuổi đã đính hôn với Sợ Ngự Hành, phu chủ lớn hơn cậu tận 7 tuổi, năm bọn họ đính hôn cũng là năm Sở Ngự Hành đi du học, vì thế Trác Trà không giống các song tính được đính hôn khác, cậu không được tiếp xúc nhiều với phu chủ.
Ngày đầu vào cửa, Trác Trà quỳ giữa sân, dập đầu cầu xin Sở Ngự Hành thu nhận lấy mình, đây chính là thủ tục mà mọi song tính đều phải trải qua.
Chiều hôm đó, Sở Ngư Hành vừa mới từ công ty trở về, hắn đã được thông báo từ trước nên cũng không bất ngờ.
Khi thấy Trác Trà quỳ giữa sân hướng đến mình dập đầu, Sở Ngự Hành sải từng bước chậm rãi đi tới, dùng mũi giày nâng gương mặt của Trác Trà lên, không rõ đùa giỡn hay nghiêm túc mà ra lệnh:
"Sủa một tiếng."
Trác Trà đã được dạy từ nhỏ là phải nghe lời phu chủ, cậu không có chút ý tứ phản kháng nào, chỉ ngoan ngoãn bắt chước chó nhỏ kêu một tiếng.
Nghe vừa nhu nhược vừa yếu ớt, không có chút phong thái nào.
Sở Ngự Hành không hài lòng lắm, đá đá nhẹ mặt Trác Trà, dường như đang cân nhắc có cho cậu vào cửa hay không.
Trác Trà không dám di chuyển tránh né, cũng không dám mở miệng cầu xin.
Cầu cứ quỳ ở đó, đôi mắt nhanh chóng tràn ngập ánh nước. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại cảnh song tính trong tivi bị phu chủ vứt bỏ, rồi bị bắt vứt vào trong trại quân đội, cả đời cũng không thấy mặt trời.
Sở Ngự Hành vốn không thích kết hôn, cũng không thích nuôi một con chó một con mèo nào, nhưng kết hôn là nghĩa vụ của hắn, không sớm thì muộn, không người này thì người khác.
Bọn họ đã đính hôn từ nhỏ, dù không hài lòng lắm nhưng Sở Ngự Hành vẫn cho Trác Trà một cơ hội.
"Cởϊ qυầи, tách âʍ ɦộ ra."
Trác Trà không dám không phản kháng, hơn thế còn sợ Sở Ngự Hành phật ý, nên nhanh chóng ngoan ngoãn cởϊ qυầи, mấy ngón tay run rẩy tách lớp hoa môi, mở ra lỗ nhỏ chưa từng bị xâm phạm.
Sở Ngự Hành híp mắt, dùng mũi chân đá đá vào đùi Trác Trà.
"Mở lớn ra."
Trác Trà nước mắt lưng tròng nhưng không hề khóc, cậu chỉ cố mở lớn chân theo lời phu chủ tương lai.
Sở Ngự Hành ngồi xuống, dùng ngón tay của mình chen vào nơi chặt hẹp kia, hắn chỉ vừa móc ngược ngón tay khều nhẹ mấy cái mà Trác Trà đã không chịu nổi ngồi bẹp xuống cỏ, rên lên một tiếng ngọt lịm, mặt ửng hồng đầy vẻ hoảng hốt, cặp đùi trắng muốt lúc khẽ khép lại lúc lại cố mở ra, tựa như là nghiện còn ngại.
Thực ra chỉ là cơ thể Trác Trà đang không biết phản ứng thế nào với kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mẻ này. Trong đầu cậu lúc này chỉ biết đây là một cảm giác đau rất kỳ lạ.
Sở Ngự Hành một tay đè chân Trác Trà xuống đất, một tay vẫn cố chấp thâm nhập hang động thần bí kia, ánh mắt lạnh nhạt thường ngày lóe lên chút nóng bỏng mà ngay cả hắn cũng không biết.
Phu chủ đang ngồi giữa hai chân cậu, Trác Trà đương nhiên không dám khép lại, nên giữa thanh thiên bạch nhật như thế, Trác Trà chỉ biết ngơ ngác mở chân mặc cho người nam nhân lần đầu gặp mặt kia xâm phạm.