Hầu Dịch bản thân là phó đạo diễn, nên anh ta cũng có phòng riêng cho bản thân. Ngày thường nếu có họp bàn vấn đề gì, thường sẽ họp mặt ở phòng anh ta. Lạc Cảnh Tu đã sớm đến phòng rồi, lúc cậu đến thì nhận được một cuộc điện thoại. Có lẽ cậu cũng đang chờ cuộc gọi này, bởi vậy bắt máy nghe rất nhanh.
Có vẻ như bên kia nói thông tin gì không được như mong đợi của cậu. Cậu chỉ hơi nhíu nhíu mày: “Tôi không tìm được người đó, các anh tiếp tục—-”
Nói đến đây, Lạc Cảnh Tu dừng lại mà không nói nữa.
Cậu nhìn đến cuối hành lang, có một người con trai đứng dựa người vào cửa sổ. Bộ quần áo tươm tất làm nổi bật lên dáng người thon gọn của người con trai ấy. Ánh sáng từ bên cửa sổ chiếu vào, còn có thể nhìn thấy được những bụi vàng đang trôi lơ lửng trong không khí.
Anh đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt rất đẹp cùng với hàng lông mi đen dài. Ánh sáng trong mắt không có một thứ gì có thể che lấp được. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy, Lạc Cảnh Tu cũng có thể nhận ra được đây là ai. Chỉ là phải một lúc lâu sau, cậu mới có thể dần dần phản ứng lại. Lúc này cậu mới nhận thức được bản thân hiện tại đang gặp ai.
“Không cần nữa.” Anh nhắm mắt lại rồi nói lại với người đầu dây bên kia. Sau đó cúp điện thoại đi.
“Xin chào.” Mạc Khiêm cười cười giơ tay về hướng cậu.
Lạc Cảnh Tu mặt không một chút biểu tình nhìn về phía anh. Tiếp tục bước về phía trước, làm ngơ đi việc Mạc Khiêm đang muốn bắt tay với cậu. Cứ thế mà cậu bước ngang qua người mà bấy lâu nay cậu vẫn luôn tìm kiếm trong biển người mênh mông.
Mạc Khiêm vươn tay muốn ôm lấy bờ vai của cậu. Nhưng Lạc Cảnh Tu như có mắt ở đằng sau gáy, thoắt cái đã né được động tác của anh.
“Cái vấn đề ba năm trước cậu muốn hỏi tôi, cậu còn nhớ hay không?” Mạc Khiêm đứng sau lưng cậu, cười nhẹ rồi nói: “Cậu có muốn biết đáp án đó là gì không?”
Lạc Cảnh Tu dừng bước chân lại, nhưng vẫn không có quay đầu lại nhìn anh.
“Mạc Khiêm.” Câu đầu tiên cậu mở miệng thế mà là tên của anh. Giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Anh quay về để làm gì?”
Mạc Khiêm có hơi ngạc nhiên: “Cậu không hỏi lý do vì sao tôi rời đi sao?”
Lạc Cảnh Tu cũng chỉ lắc lắc đầu.
Mạc Khiêm vừa đang muốn trả lời đột nhiên cứng họng lại. Anh biết được đáp án của việc này rất quan trọng, nhưng tại sao lại quan trọng thì hiện tại trong khoảng thời gian ngắn như này anh cũng không còn rõ nữa rồi.
Cũng trong giây phút ấy, Lạc Cảnh Tu cũng đã rời đi mà đến thẳng phòng nghỉ của Hầu Dịch. Cậu gõ gõ vài tiếng lên cửa.
Mạc Khiêm bị ngăn cách với cậu bằng cánh cửa phòng ấy, nhưng anh cũng không có ý định là mình sẽ tiến vào bên trong.
Thật lòng mà nói, cho đến lúc nãy trong lòng của Mạc Khiêm vẫn luôn rất thấp thỏm. Anh vốn tưởng lần này gặp mặt, Lạc Cảnh Tu sẽ rất phẫn nộ, sẽ không hiểu cho anh, thậm chí sẽ tức giận mà đấm cho anh một cái. Nhưng anh lại không hề nghĩ tới một điều đó là tình cảnh hai người gặp lại nhau lại như thế này.