“Mạc Khiêm giải nghệ, thật ra chính là Mạc Khiêm rút lui khỏi giới giải trí. Mọi người chắc sẽ rất kinh ngạc đúng không, nhưng thật sự là như vậy đó. Biên tập viên cũng vô cùng kinh ngạc.”
“Đây chính là toàn bộ sự việc về Mạc Khiêm giải nghệ. Mọi người có ý kiến gì không? Nếu có thì mọi người cùng bàn luận bên dưới nhé!”
Thẩm Giai thiếu chút nữa thì phun một ngụm máu lên màn hình di động.
Đúng lúc này, ánh sáng trước mặt cô đột nhiên tối đi. Thẩm Giai ngẩng đầu lên nhìn, mẹ ơi Lạc Cảnh Tu đang đứng nhìn từ cô từ trên cao xuống.
Mặt cô đen lại.
Cảnh tượng ngày hôm qua lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô. Thẩm Giai lúc này chỉ cảm thấy mức độ xui xẻo của cô như những nữ chính ngốc bạch ngọt trong truyện mà cô viết. Nhưng mà nếu đem những tình tiết lãng mạn trong tiểu thuyết ấy đem ra bên ngoài so sánh, thì chữ có 3 chữ mà thôi “Ngại vãi *beep*.” Lúc này cô thật sự không nhịn được mà cảm thấy đồng cảm cho những nữ chính dưới ngòi bút của cô.
“Đúng rồi, thầy Hầu Dịch vừa tìm anh đấy ạ.” Vào thời khắc mấu chốt, Thẩm Giai trong cái khó ló cái khôn nhớ lại chuyện Hầu Dịch tìm cô nói chuyện khi nãy.
Lạc Cảnh Tu gật gật đầu sau đó im lặng rời đi.
Thẩm Giai bỗng chốc trong giây lát nghĩ đến một việc gì đấy.
Chết rồi!!!! Mạc Khiêm vẫn còn ở đó mà!! Lạc Cảnh Tu ghét anh ấy đến thế, nếu hai người gặp nhau chắc sẽ không đến mức đánh nhau đấy chứ? Trước tiên không nói đến Mạc Khiêm là con người như thế nào, nhưng nếu gương mặt ngọc ngà châu báu ấy mà chịu bất cứ tổn thương gì, dù chỉ là một vết xước nhỏ thôi thì cũng tính là tổn thất lớn cho giới giải trí đó.
Cô vội vàng tìm wechat của Mạc Khiêm mà cô vừa add được, kịp thời đem phương hướng của Lạc Cảnh Tu đi mà báo cho anh biết.
Nhìn thấy Mạc Khiêm hồi phục được vẻ mặt như cũ. Thẩm Giai liền thở phào nhẹ nhõm.
Idol của tôi! Tôi chỉ có thể giúp đỡ anh được anh đến đây mà thôi!
==================================================================
(1): 知人知面不知心:[Tri nhân tri diện bất tri tâm] Biết người biết mặt nhưng không thể biết được lòng người