Tuy rằng chỉ nói với nhau vài câu ngắn ngủi, nhưng Mạc Khiêm vẫn cảm giác được sự nguy hiểm không sao nói rõ được. Giống như một mặt nước êm ả nhẹ nhàng nhưng sâu dưới đấy là một mạch nước ngầm mãnh liệt. Nếu như không để ý liền sẽ bị dòng nước ấy cuốn đi rồi xé rách thành từng mảnh nhỏ.
Thời gian ba năm ngắn ngủi trôi qua, sự trưởng thành của Lạc Cảnh Tu vượt qua khỏi dự kiến của anh. Anh đã sớm biết Lạc Cảnh Tu sẽ trở thành một con người xuất sắc đến cỡ nào với tiềm năng diễn xuất ấy của cậu. Mà lần này chân chính gặp lại nhau, cái con người thiếu niên trầm mặt mà quật cường ngày ấy anh quen biết đã thay đổi rồi. Giờ đây cậu đã trở thành một người đàn ông trưởng thành với tính tình trầm tính và mạnh mẽ hơn xưa rồi.
Những con người những sự việc năm xưa mà cậu khó vượt qua được, giờ đây trong mắt cậu chẳng khác gì là một hạt bụi trong không khí cả.
“Chậc, thằng nhóc này càng lớn càng không còn đáng yêu như trước nữa rồi.” Mạc Khiêm dựa vào cửa sổ nói thầm một câu. Rồi từ cười nhẹ với bản thân.
“Tiểu Lạc, ngồi xuống đây nhanh đi nè.” Hầu Dịch hôm nay thế mà vô cùng nhiệt tình với cậu. Đầu tiên là mời Lạc Cảnh Tu ngồi xuống, sau đó anh ta lại tự mình rót trà mời cậu uống. Anh ta còn ngồi một bên không biết cố ý hay vô tình mà nhìn ra được sắc mặt không được vui của cậu: “Ai đến đón cậu thế? Hai người gặp phải chuyện gì sao?”
Câu hỏi này thật sự quá dư thừa khi mà lúc Mạc Khiêm đi ra cũng là lúc Lạc Cảnh Tu đi vào. Dường như khoảng thời gian ấy chỉ cách nhau một bước chân mà thôi. Trừ phi Mạc Khiêm thật sự có khả năng biến mất ngay tại chỗ ra, thì không thể nào hai người lại không gặp được nhau.
Chỉ là gặp được nhau trong thời gian ngắn ngủi như thế, nhưng kết quả thật sự không quá khả quan là mấy.
Lạc Cảnh Tu ừ một tiếng, nhận lấy ly nước Hầu Dịch rót cho cậu. Điều kiện ở phòng nghỉ trong phim trường là có hạn. Ly uống trà chỉ có thể dùng ly giấy dùng một lần. Ly của Mạc Khiêm vừa được dùng không được bao lâu, vẫn còn giữ độ ấm của trà mà đặt trên bàn. Hầu Dịch nhìn Lạc Cảnh Tu nhìn ly giấy trên bàn đến ngây người liền ho khan một tiếng. Bản thân anh ta còn suy nghĩ rốt cuộc Mạc Khiêm đã nói những gì mà khiến cho Lạc Cảnh Tu lộ ra ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống như vậy. Chắc cậu ấy không tính hạ độc trong trà đâu nhỉ?
“Ở đây có đường không?” Lạc Cảnh Tu đột nhiên mở miệng hỏi câu này.
“Đường á hả?” Hầu Dịch ngẩn người ra, sau đó nhìn thấy Lạc Cảnh Tu khom người xuống. Lấy từ dưới ngăn kéo bàn trà ra một hũ đựng đường. Có lẽ cậu thấy hũ này nên mới hỏi như thế.
“Có, vừa mới mua đấy.” Hầu Dịch thuận miệng nói: “Cậu uống trà còn bỏ thêm đường hả?”
Lạc Cảnh Tu lại lắc đầu, lấy đường từ trong hũ ra bỏ vào ly của Mạc Khiêm. Hầu Dịch nhìn động tác đấy, nhìn đấy mức tâm tình của anh ta trở nên phức tạp. Anh ta không biết được đây có thật sự là một trò đùa dai hay không, hay là Lạc Cảnh Tu thật sự muốn hạ độc Mạc Khiêm? Bản thân anh ta có chút rối rắm không biết có nên ngăn lại hành động của cậu hay không.