“Đang đợi câu này của cậu đấy!” Mạc Khiêm cười cười, vẻ mặt có vài phần kiêu ngạo và tự đắc: “Tôi đã nói rồi mà, cậu ấy sinh ra chính là thiên tài trong giới diễn xuất. Ông trời đã thương cậu ấy như thế, ai muốn dập tắt cậu ấy cũng dập không nổi. Càng dập thì cậu ấy càng tỏa sáng.” Nói xong anh cầm lon bia vị dứa uống cạn, đứng lên duỗi người nói: “Được rồi, chúng ta không còn là những thanh niên trai tráng như xưa nữa. Không chịu nổi thức đêm đâu, nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Hầu Dịch đối với dáng vẻ không xem mình là người ngoài của anh đã quen thuộc lắm rồi. Sau đó liền ném cho Mạc Khiêm một cái nệm chăn, anh cũng rất thoải mái mà trải xuống dưới sofa nằm ngủ.
Đêm nay, Hầu Dịch ngủ thật sự không quá yên ổn. Nghĩ đến người bạn lâu năm của mình đột nhiên quay trở lại đã rất kinh ngạc rồi. Ấy thế mà còn đem về một tin tức chấn động lòng người.
Theo đạo lý mà nói, anh ta không nên vì một cái hạng mục hão huyền mà kích động đến như vậy. Nhưng kịch bản kia thật sự làm anh ta rất hứng khởi, nhịn không được mà cân nhắc xem mình nên quay như thế nào cho tốt. Cái loại tâm trạng luôn thấp thỏm cùng kích động này, anh ta thật sự đã rất lâu rồi chưa trải qua. Tính từ lúc mà anh ta tốt nghiệp đến bây giờ.
Trong lòng đủ loại nỗi lòng phức tạp không thể diễn tả được bằng lời. Ngày hôm sau khi bị chuông báo thức đánh thức, đầu óc của Hầu Dịch có chút không phản ứng kịp. Mãi một lúc sau mới chậm rì rì mà rời khỏi giường. Trong lòng hoài nghi có phải hôm qua anh ta chỉ đang mơ một giấc mơ hay không.
“Chào buổi sáng.” Thanh âm của Mạc Khiêm đã khiến anh ta biết được đây là sự thật. Anh chàng này ấy thế mà còn dậy sớm hơn cả anh ta. Đã thế còn thay đồ tươm tất, ngồi trên sofa mà nghịch điện thoại.
“Dậy sớm thế hả?” Hầu Nghị ngáp một cái rồi hỏi.
“Đang có tâm sự.” Mạc Khiêm giọng nói thiếu đứng đắn mà trả lời.
Hầu Dịch nhận ra được trong câu trả lời của Mạc Khiêm có phần nghiêm trọng: “Có việc hay là có người?”
Mạc Khiêm ngoài ý muốn mà trả lời: “Biểu hiện của tôi rõ đến thế hả?”
“Không có. Nhưng lúc 3 giờ sáng tôi tỉnh dậy thấy cậu ngồi ở phòng khách mà thở dài.” Hầu Dịch nói: “Tôi biết cậu là một người luôn giấu mọi chuyện trong lòng. Tôi biết cậu có thói quen tự mình lo hết mọi chuyện, sẽ không nói với ai cả. Nhưng chúng ta là anh em với nhau cũng mấy năm rồi, tôi hy vọng cậu ít nhất cũng phải biết một điều này. Đó là tôi luôn đợi cậu nói ra, mà tôi cũng không thấy phiền về điều đấy.”
Mạc Khiêm chớp mắt một cái, hiển nhiên là vì lời nói của anh ta mà vô cùng cảm động. Cuối cùng anh thở dài một tiếng: “Aizz, thật ra hôm qua tôi cũng muốn nói.”
“Nói cái gì?”
“Sô pha nằm lâu thật sự không thoải mái á.” Mạc Khiêm thành thật mà nói: “Nếu đã là anh em tốt, hay là cậu nhường giường cho tôi đi!”