“Cậu thật sự đã chốn đến vùng núi khỉ ho cò gáy nào đó thật hả?” Hầu Dịch líu cả lưỡi. Anh ta biết Mạc Khiêm là con người cực kỳ thích náo nhiệt. Nếu không có việc gì cũng sẽ tự nghĩ ra việc để làm. Thế mà lại còn có thể tự mình sống ở nơi hẻo lánh như thế trong suốt ba năm trời.
“Cũng không còn cách nào khác cả.” Mạc Khiêm buông tay, cũng do dự mà hỏi: “Cậu ấy thật sự rất ghét tôi sao?”
Hầu Dịch gật đầu một cách chắn chắn, hỏi anh: “Hai người rốt cuộc là xảy ra việc gì vậy? Tôi nhớ rõ 3 năm trước mối quan hệ của các cậu rất tốt mà.”
“Vậy thì khó rồi đây.” Mạc Khiêm làm lơ lòng hiếu kỳ của Hầu Dịch, vuốt vuốt cằm mà lâm vào sự im lặng. Chớp chớp mắt một cái liền vỗ đùi mà nói: “Thật sự không được. Trước tiên, tôi sẽ không trực tiếp xuất hiện. Cậu sẽ là người đi mời cậu ấy, chờ đến lúc ký hợp đồng rồi cậu ấy có muốn từ chối cũng không được nữa.”
“Cậu là thế lực tà ác trong giới giải trí hả?” Mạc Khiêm thế mà có thể nghĩ ra một cái thủ đoạn vô sỉ như thế. Hầu Dịch xem như mình đã được mở rộng tầm mắt rồi.
“Tôi cũng đâu có biết chỉ là mới trải qua ba năm, mà cậu ấy lại hận tôi đến mức đó đâu.” Mạc Khiêm bày ra vẻ mặt vô tội nhún nhún vai mà nói.
“Lạc Cảnh Tu nhìn bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng tính tình cũng không kém đâu. Cậu rốt cuộc đã làm gì thằng nhóc đó vậy?” Hầu Dịch hỏi. Nhớ tới một đống tai tiếng trước kia của Mạc Khiêm liền thuận miệng mà hỏi tiếp: “Không lẽ cậu cướp bạn gái của cậu ta hả? Không đúng, nhìn cái vẻ thù hận sâu sắc của cậu ta mà nói thì có phải cậu đùa giỡn tình cảm của người ta không?”
Anh ta chỉ là nhất thời trêu đùa một chút thôi, nhưng điều làm anh ta hoảng sợ chính là Mạc Khiêm thế mà im lặng không nói gì cả.
“Cậu cong từ lúc nào thế hở?” Hầu Dịch kinh ngạc cùng sợ hãi: “Ây ây, cậu thật sự không bội tình bạc nghĩa với thằng nhóc đó thật chứ?”
“Tôi là hạng người như thế hả?” Mạc Khiêm vẻ mặt nghiêm nghị chính khí mà hỏi ngược lại.
Vẻ mặt của Hầu Dịch đã nói lên tất cả ý của anh ta.
“Thôi được rồi.” Mạc Khiêm sờ sờ mũi của mình, mơ hồ nói: “Tôi muốn biết cậu định nghĩa “bội tình bạc nghĩa” là như thế nào.”
“Vãi…ba năm trước cậu ấy vẫn còn đang là sinh viên đó? Cậu là cầm thú hay gì hả?!” Hầu Dịch cực kỳ oán giận, ánh mắt mang theo chữ “Tra nam” mà khiển trách Mạc Khiêm.
“Không có. Tôi cảnh cáo cậu đừng có mà hủy hoại trong sạch của người khác. Chắc là ba năm trước tôi bỏ đi mà không nói một tiếng với cậu ấy, nên giờ cậu ấy mới giận dỗi tôi thôi.” Mạc Khiêm nói xong lại có phần ngoài ý muốn mà nhìn lại anh ta: “Cậu thế mà dám đứng về phía của thằng nhóc đó hả.”
Hầu Dịch thở phào nhẹ nhõm: “Người ta luôn luôn nỗ lực, tài năng thiên phú lại cao. Chỉ là có mỗi cái khuyết điểm là ít nói thôi. Bình thường không làm giá, cũng không gây chuyện với ai. Những người hợp tác với cậu ấy đều khen không dứt miệng cơ đấy. Nếu giữa hai người thật sự không có mâu thuẫn gì với nhau. Vậy hai ngày tới cậu đi cùng tôi đến phim trường, để hai người nói chuyện với nhau rồi tháo gỡ khúc mắc đi.”