“Thằng nhóc này, ba năm không gặp không đến mức để cậu phải dùng phương thức mãnh liệt này để chào đón anh em tốt của cậu trở về chứ??.” Mạc Khiêm né tránh một cách linh hoạt, trong lòng sợ hãi mà uống một hớp bia thật lớn.
Hầu Dịch lấy tờ giấy ăn trên bàn lau miệng, tiện thể lục lại trí nhớ xem có còn người nào trùng tên hay phát âm tương tự hay không: “Cậu nói Lạc Cảnh Tu nào cơ?”
“Còn đứa nào nữa chứ?” Mạc Khiêm trả lời xong cũng làm cho anh ta thôi tốn công vô sức mà lục lại ký ức nữa: “Sao hả? Cậu không quen thằng nhóc đó hả?”
Hầu Dịch vo vo khăn giấy lại rồi ném nó đi, cẩn thận hỏi lại một lần nữa: “....Cậu xác định muốn chọn thằng nhóc đó?”
“Đúng vậy, thằng nhóc này ba năm qua tiến bộ cũng ghê gớm đó chứ. Năm ngoái cái bộ phim “Băng Mang” của cậu ấy tôi thấy nó thật sự rất tuyệt! Tôi xem đi xem lại đến tận 8 lần, đến mức bé nhân viên ở đấy còn quen tôi luôn cơ. Mỗi lần tôi đến bé ấy đều đưa bỏng ngô cho tôi ăn đó.” Mạc Khiêm khen không dứt miệng: “Cậu ấy nhận vai diễn này, tôi chắc chắn tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Mà tôi cũng không nghĩ ra được ai có thể tốt hơn so với cậu ấy cả.”
“Trước tiên không nói đến việc ai tốt hơn ai.” Hầu Dịch có chút mệt mỏi mà nói: “Cậu có xác định thằng nhóc đó sẽ đồng ý nhận vai diễn không?”
“Tại sao lại không đồng ý chứ? Kịch bản xuất sắc đến như vậy mà cậu ấy lại còn ghét bỏ nó à? Tôi đã mời, chẳng lẽ còn có người dám từ chối tôi sao?" Mạc Khiêm điên cuồng mà hỏi một lúc ba câu hỏi. Khí thế tự tin mạnh mẽ đến 10 phần.
“Người ta từ chối là tại vì cậu đó!” Hầu Dịch dứt khoát mà trực tiếp làm rõ cho anh nghe: “Tính tình của thằng nhóc Lạc Cảnh Tu cậu cũng không phải là không biết. Ngoài mặt có thể không quan tâm, nhưng trong lòng lại vô cùng để ý. Tôi nhìn thấy sự khúc mắc của thằng nhóc đó với cậu đấy. Không biết giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng trước khi quyết định chọn cậu ấy, thì cậu nên xem phải mời cậu ấy bằng cách nào đi đã.”
Mạc Khiêm ngây người ra một lát, cả người anh giống như quả bóng bị xì hơi vậy. Ngồi ngửa đầu trên sofa im lặng một hồi lâu. Thật hiếm thấy một người như anh lộ ra một nụ cười khổ: “Cậu ấy có khúc mắc với tôi sao?”
“Việc này trong giới giải trí ai ai cũng biết hết.” Hầu Dịch kinh ngạc mà hỏi: “Cậu không biết á? Mười cái tài khoản marketing thì cũng có đến 8 cái là đang đoán xem lý do mà hai người các cậu trở mặt với nhau. Người hâm mộ của hai cậu cũng suốt ngày gây sự với nhau trên diễn đàn. Chậc chậc, các cô gái bây giờ mắng người khác cũng hung dữ quá ấy chứ.”
“Tôi ở chỗ kia…Haizz muốn đi xem phim cũng phải mất tận hai tiếng đi xe. Tín hiệu điện thoại ngày thường có lúc có có lúc mất. Cậu coi như tớ bị ngăn cách khỏi thế giới đi.”