“Hầu Tử, điệu cười của cậu ghê tởm quá.” Mạc Khiêm chế giễu.
“Mẹ kiếp!” Hầu Dịch buồn bực muốn đóng kịch bản lại nhưng lại luyến tiếc mà lấy ngón tay sờ sờ kịch bản. Đột nhiên anh ta nhớ ra mà hỏi anh: “Cậu diễn vai nam chính? Các diễn viên khác thì cậu đã chọn được chưa? Đúng rồi, cậu nói cậu tìm người hỗ trợ tôi, là cậu muốn vừa diễn vừa làm đạo diễn sao? Công ty sản xuất thì sao? À mà cậu còn chưa nói tôi biết ai là tác giả đấy!”
Anh ta hỏi liên tiếp mấy câu hỏi như súng liên thanh, nhưng Mạc Khiêm lại thong thả ngón tay cái chỉ vào mình: “Nhà làm phim bất tài chính là tôi. Hiện tại cậu gia nhập cùng tôi. Ừm, lực lượng của đoàn làm phim đã tăng gấp đôi rồi, giờ có đến tận 2 người!”
Hầu Dịch thiếu chút nữa thì phun máu: “Việc chưa đâu vào đâu cả, vậy mà cậu muốn lập tức có thể quay à.”
“Đi đến đâu tính đến đấy. Tôi cũng không phải nhất thời nổi lên hứng thú. Những người mà tôi chọn tôi đều đã tính hết rồi.” Mạc Khiêm không cho là đúng mà trả lời. Sau đó anh cười hihi lấy từ trong vali ra hai lon bia dứa, đưa cho Hầu Dịch một lon: “Uống đi, chúc mừng trước cái đã.”.
Loại này vừa rẻ vừa nhiều, mang theo một ít vị ngọt ngọt của hoa quả. Lúc còn đại học, hai người cũng thường xuyên vừa uống vừa nói chuyện. Hai người có thể nói chuyện đến hết đêm. Sau này khi Mạc Khiêm nổi tiếng rồi, anh vẫn thích hương vị này.
Hầu Dịch nhận lấy lon bia, nhớ lại những ký ức hồi trước. Mơ hồ mà cảm nhận được không khí hứng khởi hồi đấy, hai người cụng ly với nhau.
Sau khi nhấp một ngụm bia, hương vị quen thuộc khơi dậy sự nhiệt huyết tuổi trẻ còn chưa tắt của anh ta. Đồng thời có một chút thôi thúc muốn anh ta chiến đấu kịch liệt.
Mạc Khiêm cũng không nói nhiều, trực tiếp đi vào chủ đề chính: “À, đúng rồi. Còn phải làm phiền cậu đề cử cho tôi một biên kịch. Kịch bản này vẫn chưa được sửa lại đâu.”
Hầu Dịch nghĩ một lúc: “Biên kịch hả. Tôi biết có một người vô cùng thích hợp. Nhưng mà mới đi làm không lâu, mới ký hợp đồng thôi. Nhưng năng lực rất tốt, mà còn vì kinh nghiệm của công việc trước đây nên đối với việc xét duyệt cũng rất thành thục và nhanh chóng, trình độ phải nói là cực kỳ tốt.”
“Thật hiếm khi thấy cậu đánh giá cao một người như vậy.” Mạc Khiêm gật gật đầu: “Vậy để tôi gặp thử xem sao, nếu mà ổn thì quyết định chọn luôn.”
“Cậu từ từ đã.” Hầu Dịch hỏi: “Tôi còn chưa nói xong đâu. Cậu lấy tiền ở đâu ra mà làm? Công ty nào sẽ quay cho cậu.”
“Tôi tự mình quay. Từ giờ trở đi tôi là nhà sản xuất độc lập” Mạc Khiêm nói xong, tự mình say mê một hồi mới bổ sung tiếp: “Còn về tài chính sao? Tôi sẽ tự nghĩ cách.”
Hầu Dịch ngẫm lại một chút, kịch bản lần này kinh phí chắc cũng không cao. Nhưng mà tính cách của Mạc Khiêm thì anh ta hiểu rất rõ, những ngày thường anh trừ bỏ đóng phim ra thì cũng không tham gia hoạt động thương nghiệp nào cả. Tuy rằng nổi tiếng, nhưng thù lao đóng phim cũng không phải là cao.
“Cậu cũng được đấy, được ăn cả hai ngã về không à.” Hầu Dịch líu lưỡi mà nói: “Diễn viên thì sao? Cậu tự đóng thì còn có thể thiếu thù lao. Nhưng những người khác thì không thể đâu. Tôi nói cho cậu nghe, bây giờ với ba năm trước không giống nhau đâu. Lương diễn viên bây giờ chiếm phần lớn đấy, cậu đã chọn được người chưa?”
“Ai nói tôi sẽ thiếu thù lao? Tôi cũng không có dự định sẽ đóng phim. Mạc Khiêm vừa nói vừa mở nắp lon bia mới: “Nam chính tôi sớm đã chọn được rồi, tuyệt đối là người giỏi. Nào, cụng ly vì tôi đã chọn người giỏi thôi!”
Hầu Dịch cụng ly với Mạc Khiêm, tò mò mà hỏi: “Ai thế?”
“Lạc Cảnh Tu.” Mạc Khiêm thuận miệng trả lời.
Hầu Dịch vừa mới uống một ngụm bia liền phun ra: “Khụ, khụ—-Ai cơ?”