“Cút cho ông.” Tính tình của Hầu Dịch tốt như vậy mà cũng bị Mạc Khiêm chọc tức rồi.
Mạc Khiêm ha ha cười, cuối cùng nghiêm túc mà nói: “Tôi bảo đảm với cậu, đợi mọi chuyện ổn rồi tôi nhất định sẽ kể hết mọi việc cho cậu nghe.”
Hầu Dịch ngẩn người ra rồi gật đầu mạnh một cái.
Hai người cùng nhau ăn sáng rồi cùng đi đến phim trường.
Mạc Khiêm vẫn luôn mang khẩu trang, ngoan ngoãn mà đi theo phía sau anh ta. Thật sự không khiến cho bất cứ ai chú ý cả, chỉ là khi tới nơi thì mới phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn—-Lạc Cảnh Tu hôm nay xin nghỉ nửa ngày.
Chuyện này cũng thật sự kỳ lạ. Lạc Cảnh Tu từ trước đến này là có tiếng chuyên nghiệp trong nghề. Bộ phim lần trước đóng, ngoài ý muốn mà bị quăng ngã đến gãy xương, thế mà vẫn kiên trì diễn tiếp cùng với vết thương ấy. Không bao giờ làm chậm tiến độ của đoàn. Thế nào mà hôm nay cậu ấy lại xin nghỉ cơ chứ. Không lẽ thật sự biết được Mạc Khiêm đến tìm cậu ấy chứ?
Hầu Dịch đem suy đoán của mình nói cho Mạc Khiêm nghe. Mạc Khiêm nghe xong có chút thất thần, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Dường như anh không quá để tâm đến sự việc kia: “Ai mà có bản lĩnh biết trước được mọi việc thì đã sớm đi mua vé số rồi. Thôi kệ đi, tôi đi trước đây, lần sau lại tính tiếp.”
“Dù gì cũng đã lỡ tới một chuyến rồi. Cậu đi vội như thế để làm gì?” Hầu Dịch không cho anh đi, rồi nói thêm: “Tôi còn muốn dẫn cậu đi gặp một người nữa cơ.”
“À, là cái người làm biên kịch lúc trước cậu nói đúng không?” Mạc Khiêm nhớ lại lúc trước Hầu Dịch có nói với cậu về người này: “Vậy đúng lúc tôi cũng đến rồi, tôi cũng muốn gặp cái người đó.”
Lúc Thẩm Giai bị Hầu Dịch gọi tới, cô còn tưởng rằng lại yêu cầu chỉnh sửa lại kịch bản tiếp. Cô ôm lấy notebook chạy một mạch như bị deadline dí mà đến gặp anh ta. Chạy tới nơi thì thấy Hầu Dịch đang ngồi tủm tỉm cười rồi vẫy vẫy tay với cô, bên cạnh còn có một người trẻ tuổi ngồi cùng.
Thẩm Giai khi thấy rõ được mặt của đối phương liền mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn: “Mạc..Mạc—-”
“Moaz moaz?” Người trẻ tuổi ấy nghiêng nghiêng đầu cười cười nhìn cô: “Người trẻ tuổi bây giờ, có phương thức chào nhiệt tình thật đấy.” Sau đó giơ tay đến trước mặt cô: “Chào cô, tôi là Mạc Khiêm.”
Cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, Thẩm Giai vẫn chưa hết bàng hoàng vì những chuyện xảy ra khi nãy.
Mạc Khiêm ở ngoài đời còn đẹp hơn cả Mạc Khiêm trên điện ảnh nữa.
Cô đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ vừa nói chuyện phiếm với bạn bè vừa đánh đánh vài chữ trên điện thoại. Nghĩ nghĩ một hồi cảm thấy không ổn, liền xóa toàn bộ mà viết lại lần nữa: [Cíu tôi trời ơi! Hôm nay tôi gặp được một anh trai thiên thần siêu cấp đẹp trai nè!!!]
Trong đầu cô lúc này chỉ còn mỗi hình ảnh siêu cấp đẹp trai của Mạc Khiêm. Thậm chí là anh đang nói cái gì cô cũng không nhớ nữa rồi. Những gì mà thần tiên nói, chắc chắn là ngôn ngữ của các vị thần tiên. Cái gì mà mời cô tham gia hạng mục đầu tiên của anh, rồi cái gì mà làm biên kịch cho kịch bản của anh ấy. Chắc chắn, nhất định là cô nghe không hiểu được anh nói cái gì cả…