Tra Ảnh Đế Đã Trở Lại

Chương 7: Tôi chọn được người giỏi!

“Tôi cũng chuyên tâm cho sự nghiệp mà.” Mạc Khiêm không tán thành mà nói. Bộ dạng hợp tình hợp lý kia như muốn nói anh không phải đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới, mà là đi đến một địa phương nào đó mà chuyên tâm đóng phim suốt ba năm trời.

Khoan đã….

Hầu Dịch đột nhiên nghĩ đến, cái tên Mạc Khiêm này tuy rằng sự nghiệp diễn xuất vô cùng hô mưa gọi gió, nhưng đúng là Mạc Khiêm học cùng lớp với anh ta. Tốt nghiệp cũng là sinh viên thủ khoa của ngành đạo diễn, chỉ quay chụp những video ngắn cho tốt nghiệp thôi, thì cũng đã lấy được biết bao nhiêu là giải thưởng rồi.

Anh chàng này chắc không phải trốn đến chỗ nào đó đóng phim đâu nhỉ!

Hầu Dịch nói thầm, xong thuận miệng hỏi anh.

“Thật ra không phải đi đóng phim. Nhưng cũng là bận việc.” Mạc Khiêm vẻ mặt nghiêm túc mà trả lời anh ta. Cẩn thận dùng khăn lông lau lau tay, sau đó đi tới chỗ balo của mình mà cầm nó lên.

Đột nhiên anh nghiêm túc nên Hầu Dịch có một chút không thích ứng được. Giương mắt nhìn anh, trong lòng nghĩ rốt cuộc Mạc Khiêm đang làm gì.

Sau đó, anh ta nhìn thấy Mạc Khiêm đứng lên, trong tay cầm một quyển sách rực rỡ màu sắc. Đi đến rồi đưa cho anh ta quyển sách đó.

Hầu Dịch cầm lấy, ngạc nhiên không hiểu mà nhìn xuống quyển sách, đọc to dòng chữ trên đó: “Ưu đãi đặc biệt cho ngày hôm nay—Mẹ kiếp, đây không phải là tờ rơi của siêu thị hả?”

“Mở ra xem đi.” Mạc Khiêm trả lời một cách ngắn ngọn.

Hậu Dịch lật qua giá đặc biệt thịt bò được đánh dấu bằng biểu tượng lớn nhất, anh ta thấy một hàng chữ——

“Chó con chạy theo đuôi của nó.”

Cái quái gì vậy trời…Hầu Dịch nói thầm trong lòng. Anh ta lại nhìn lại thêm vài lần, càng xem đôi mắt của Hầu Dịch càng ngày càng trừng lớn.

Anh ta lướt nhanh qua 10 dòng.

Gió từ bên ngoài thổi vào trong phòng, mang theo khí lạnh của ban đêm.

Hầu Dịch ngẩng đầu lên, đôi mắt của anh ta cũng đã trở nên ướŧ áŧ.

“Chuyện hay.” Anh ta thở một hơi dài, lặng người đi trong mấy giây. Sau đó bật người dậy, nắm lấy tay của cái con người đang nghịch cái máy điều khiển từ xa một cách vô vị kia. Liên tục hỏi anh: “Kịch bản này do ai viết? Tôi có quen—Không, tôi chắc chắn không biết người này. Đây rõ ràng là tác phẩm mới. Người này là ai? Tôi muốn gặp!”

Mạc Khiêm một tay che lỗ tai, một tay bị anh ta nắm chặt không cách nào rút ra được. Anh chỉ đành nhún nhún vai nói: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi. Tôi hiểu được trạng thái hiện tại của cậu, cậu luôn luôn kích động khi gặp được thiên tài sáng tác. Nhưng cậu cũng bình tĩnh một chút đi, cánh tay tôi từng bị gãy đó.Cậu mà còn lắc nữa, nếu có bị gì tôi sẽ bắt cậu chi trả tiền thuốc men đấy!”

Hầu Dịch vội vàng buông tay Mạc Khiêm ra: “Thiệt hay giả? Làm sao lại bị gãy thế?”

Mạc Khiêm xoa xoa bả vai của mình hợp tình hợp lý mà nói: “Giả đó. Không nói như vậy sao cậu buông tha cho tôi.”

Hầu Dịch cũng không tức giận với anh. Mạc Khiêm trước kia cũng như thế, mở miệng ra toàn những câu dối trá. Hoặc là bị người khác phát hiện hoặc là anh tự vạch trần bản thân mình. Anh mở miệng 10 câu thì hết 8 câu là nói dối rồi, 2 câu còn lại thì cũng là những câu nói vớ vẩn.