Nếu nói gương mặt của Lạc Cảnh Tu được trời xanh ưu ái. Thì gương mặt của Mạc Khiêm lại khiến trời xanh phải ghen ghét.
Mười năm trước, khi Hầu Dịch vừa mới nhập học đại học. Vào ngày khai giảng ấy, trường học tổ chức biểu diễn, tuấn nam mỹ nữ tham gia biểu diễn nhiều như mây. Hầu Dịch vừa kéo vali hành lý đi, vừa ngắm nhìn xung quanh. Cảm giác bản thân giống như đã lạc vào chốn thần tiên mà truyện cổ tích phương Tây vẫn thường kể. Đến cả hô hấp anh ta cũng chỉ dám thở nhẹ, như sợ thở mạnh sẽ làm ảnh hưởng đến chốn thần tiên này.
Ngay lúc đó, anh ta đột nhiên chú ý tới một thiếu niên cao gầy trong đám người nhộn nhịp ấy.
Người con trai ấy tùy ý ôm một chồng tài liệu. Cử chỉ tùy ý, thái độ tùy ý, kiểu tóc tùy ý, cách ăn mặc lại càng tùy ý. Thiếu niên ấy chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo thun rộng, phối cùng một chiếc quần dài.
Rõ ràng xung quanh có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, nhưng khi thiếu niên ấy xuất hiện thì mọi thứ dường như thay đổi hẳn đi. Anh ấy như một thỏi nam chân hình người mà thu hút hết sự chú ý của mọi người về phía mình. Con đường mà anh ấy đi qua giống như có ma chú khiến mọi người đều phải nhường đường cho anh, cả những âm thanh sôi nổi ban nãy cũng dần dần nhỏ đi.
Cả người Hầu Dịch đều ngẩn ra, bởi vì người thanh niên kia vậy mà lại đang bước đến chỗ của anh.
Vào thời khắc đó, tuy rằng Hầu Dịch không muốn thừa nhận nhưng mà lúc ấy đầu óc anh ta thật sự trống rỗng.
Người hâm mộ sau này của Mạc Khiêm luôn dùng đủ hình ảnh để miêu tả vẻ đẹp của anh, nhưng không có một hình ảnh nào đủ đẹp để mọi người tán thành.
Mặc dù Hầu Dịch có một nền tảng văn học vững chắc, và anh ta cũng quen biết Mạc Khiêm nhiều năm rồi. Nhưng chính anh ta cũng không dám chắc mình có đủ từ ngữ để miêu tả được vẻ đẹp ấy của Mạc Khiêm.
Anh ta chỉ có thể đánh giả tổng thể Mạc Khiêm một cách đơn giản—-
Đáng tiếc là cậu ấy quá nhiều chuyện.
“Cậu đàn em này, muốn mua thẻ điện thoại không? Hiện tại có gói giảm giá, rất tiện khi gọi cho bạn gái đấy.” Đây là lời nói đầu tiên mà Mạc Khiêm nói với anh ta. Chưa đợi Hầu Dịch mở miệng, thì Mạc Khiêm ngay sau đó lại nói câu thứ hai: “Cậu chưa có bạn gái hả?”
“Đã qua ba năm rồi mà cậu vẫn độc thân như trước. Chậc chậc, ngay cả bàn chải dự phòng cũng không có ư?” Trên cổ Mạc Khiêm còn quấn một cái khăn lông, tóc vẫn đang xõa lung tung chưa chải gọn. Nhưng anh vẫn không quên mà ác ý trêu chọc Hầu Dịch.
Nhưng mà Hầu Dịch cũng không thể phủ nhận, anh chàng này thật sự quá đẹp. Râu được cạo gọn, chải tóc xong vuốt tóc gọn gàng lên. Mặc dù cả người vẫn là bộ dạng thiếu đứng đắn, đã thế lại còn mặc quần xà lỏn nhưng lại giống như một anh chàng thiên thần vừa tắm xong vậy.
“Liên quan con m** gì cậu.” Hầu Dịch lấy lại được tinh thần, yếu ớt mà phản bác lại: “Ông đây chỉ chuyên tâm lo cho sự nghiệp. Đâu có giống như cậu, không nói một tiếng đã bỏ đi lâu đến như vậy.”