Trong lúc anh ta còn đang bối rối không biết nên mở miệng thế nào, thì Mạc Khiêm bên kia đã ăn xong bát mì gói thậm chí là cầm lên uống hết nước mì. Ăn uống xong xuôi, anh còn hài lòng mà vỗ vỗ cái bụng, đã thế mở miệng thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc. Hầu Tử à, tay nghề nấu mì gói của cậu thụt lùi rồi.”
“Có ăn là tốt rồi!” Hầu Tử buột miệng nói, tâm tình ủ rũ anh ta cẩn thận ấp ủ cả nửa ngày đã không cánh mà bay. “Mẹ kiếp. rốt cuộc cậu sao thế? Là bị người khác lừa gạt hay cướp đoạt? Làm sao mà đã biến thành bộ dạng này rồi?”
Vẻ mặt thõa mãn lúc nãy của Mạc Khiêm trong nháy mắt cứng lại. Anh mở to hai mắt xong im lạnh cúi đầu. Lấy tay che miệng, đôi lông mi thật dài run run nhè nhẹ.
Mạc Khiêm từ trước đến nay đều là một đứa không tim không phổi, nhưng giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh Hầu Dịch có phần chột dạ. Nghĩ thầm có phải đã động chạm đến nổi đau của Mạc Khiêm rồi hay không?
“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta nhịn không được mà vội vàng hỏi.
“Khụ—khụ khụ!” Mạc Khiêm ho khan một tiếng, vẻ mặt đau buồn mà trả lời : “Uống nhanh quá, hành lá còn mắc ở cổ họng.”
Mẹ nó! Hầu Dịch vô cảm mà ném hộp khăn giấy qua cho Mạc Khiêm.
Động tác của Mạc Khiêm vô cùng linh hoạt, duỗi tay liền bắt đước hộp khăn giấy. Rút ra lau lau miệng, ợ một cái rồi đứng lên. Chỉ vào phòng tắm mà hỏi: “Mượn phòng tắm của cậu tắm nhé. Chắc cậu không để ý đâu nhỉ?” Ngoài miệng thì hỏi như thế, nhưng thân thể tự nhiên mà đi vào phòng tắm.
Hầu Dịch nhe răng, cuối cùng thì do bản tính tốt bụng nên anh ta cũng không đuổi Mạc Khiêm đi, mà còn chủ động nói cho anh vị trí của dầu gọi cùng sữa tắm. Lại còn hoài nghi mà hỏi: “Cậu có mang quần áo để tắm rửa không?”
Mạc Khiêm lúc đến có đem theo một chiếc túi bị hỏng. Khi vừa bước vào phòng thì anh đã vứt nó ngay cửa, lúc này lại đang ngồi lục chiếc túi ấy. Không bao lâu liền tìm được một vài bộ quần áo, cùng với một chiếc túi nhỏ bị hỏng. Nghe Hầu Dịch hỏi cũng tùy ý mà xua tay.
Hầu Dịch nhìn chiếc túi có phần quen thuộc. Nhưng đến khi Mạc Khiêm bước vào phòng tắm rồi, anh ta cũng không nhớ ra được là mình đã nhìn thấy nó ở đâu.
Thở dài một tiếng, Hầu Dịch dọn dẹp bát đũa mà Mạc Khiêm dùng sau đó lau sạch mọi thứ trên bàn. Suy nghĩ miên man trong một lúc.
Nghĩ ngợi lung tung không được bao lâu thì cửa phòng tắm lại mở ra. Hầu Dịch theo bản năng quay sang nhìn.
Giống như lần đầu nhìn thấy Mạc Khiêm mười năm trước vậy, anh ta nhìn đến mức ngớ người luôn.