“Không cần nhắc đến nó nữa.” Hầu Dịch xua xua tay như thể đang đuổi những con ruồi bọ phiền phức. “Hai anh em chúng ta đã lâu không gặp lại. Tối nay cùng nhau đi uống một chén thì như thế nào?”
Lạc Cảnh Tu nghĩ một lúc: “Thứ ba tuần sau, tôi mời.”
“Vẫn cứ quý chữ như vàng như thế.” Hầu Dịch cũng không so đo việc Lạc Cảnh Tu kiệm lời như thế, vỗ vỗ vai cậu: “Được, vậy tôi chờ cậu.”
Từ phim trường trở về thì trời cũng đã khuya. Nhà của Hầu dịch gần ngay phim trường, nên anh ta ngâm nga bài hát rồi đi bộ về nhà.
Anh ta sống trong một khu tập thể kiểu cũ. Ở cũng đã được mấy năm, nhưng vì giao thông thuận tiện nên cũng không buồn chuyển nhà. Chỉ là cơ sở vật chất có phần xuống cấp. Lúc đang định bước vào hành lang thì thấy có một người đang cuộn tròn ngồi trong góc.
Người kia râu ria xồm xoàm, quần áo thì tả tơi. Trông chả khác gì một kẻ ăn xin cả. Bây giờ thời tiết đã chuyển lạnh, Hầu Dịch thấy anh ta ăn mặc mỏng manh, trong lòng có chút không đành lòng. Tiến đến gần đối phương đang tính mở miểng hỏi, liền thấy anh ta ngẩng đầu lên nhếch miệng cười lộ ra một hàm răng trắng: “Hầu Tử, làm điếu thuốc không?”
Hầu Dịch nghe thấy một âm thanh quen thuộc “Hầu Tử” đột nhiên khẽ giật mình. Đây là biệt danh của anh ta lúc còn học đại học. Lúc ấy anh ta vẫn chưa có thân hình đầy mỡ như bây giờ. Lúc ấy anh ta có thân hình gầy nhưng rắn chắc, nên mọi người mới gọi anh ta như thế. Hơn nữa, giọng nói này lại vô cùng thân quen….
Anh ta xoa xoa mắt, nhìn thật kỹ người kia. Trên mặt đầy râu ria, không biết đã bao lâu chưa cạo. Tóc cũng tính là vẫn còn sạch sẽ, nhưng cũng không biết là đã bao lâu chưa cắt tóc. Tóc đã dài đến mức gần như che hết đôi mắt của người kia. Tuy thế, đôi mắt ấy lại sáng ngời, trong trẻo và kiên định đến kinh ngạc. Đôi mắt giống như đang toát ra ánh lửa mạnh mẽ mà diễm lệ.
Hầu Dịch chỉ quen biết một người có ánh mắt như thế.
“Mạc—” Anh ta hét lên một tiếng phá vỡ âm thanh tĩnh mịch ở hành lang. Không dám tin vào mắt mình, một tay ôm lấy người kia đứng lên, một tay ra sức đánh vào bả vai người kia: “CMN! Tên khốn nhà cậu! Ba năm qua cậu chết ở đâu thế hả?!”
“Đừng đánh, đừng đánh nữa. Tôi còn chưa ăn cơm đâu. Cậu đánh tôi sắp gãy vai rồi đây này.” Nói đến đây, Mạc Khiêm cũng cười hì hì đồng thời vỗ vỗ bả vai của Hầu Dịch “Không dễ dàng gì, nhưng ông đây quay trở lại rồi.”
Trong phòng, Mạc Khiêm ăn ngấu nghiến mì gói do Hầu Dịch nấu như một con hổ bị bỏ đói lâu ngày. Hầu Dịch ngồi đối diện anh, đốt một điếu thuốc, nhiều lần muốn hỏi nhưng không biết làm cách nào để mở miệng.
Nhìn bộ dáng này của Mạc Khiêm, chắc chắn ba năm trôi qua cực kì nghèo túng và chật vật.
Hầu Dịch từng nhìn thấy bộ dạng hiên ngang khí phách ba năm trước của Mạc Khiêm, cũng như bộ dạng đứng dưới ánh đèn sân khẩu được mọi người ngưỡng mộ. Nên bằng trực giác, anh ta có thể hiểu được khoảng cách của Mạc Khiêm ba năm trước và Mạc Khiêm của hiện tại là như thế nào. Xem xét tâm trạng của đối phương, trong nhất thời thật sự không biết phải mở lời thế nào.