Hoàng Khinh Vãn cầm lấy đuôi nhỏ của thứ tròn tròn trước mắt, không khỏi sờ lên mũi đánh giá một chút.
Giống như người, lại không giống người, cao hơn nàng một ít, tóc tai lông lá xồm xàm đều sắp dính vào nhau, tóc che khuất hơn nửa gương mặt hắn, hoàn toàn không thấy rõ hình dạng. Cả người hắn bẩn thỉu, ăn mặc rách rưới, khắp người tản ra mùi vị rau củ hư thối, trước ngực treo một cái thiết hồ(1) nhỏ tả tơi. Sau lông xù là cái đuôi nhỏ, đang bị Hoàng Khinh Vãn nắm trong tay.
"Ngươi là ai?" Hoàng Khinh Vãn nhìn thứ bẩn thỉu bị mình bắt lấy, hỏi.
"Nguyệt Nguyệt, là ta." Thứ tròn tròn bẩn thỉu yếu ớt mở miệng, cả người đều đang run rẫy, âm thanh có vẻ hơi non nớt.
"Hửm?" Đầu Hoàng Khinh Vãn đầy dấu hỏi, đưa tay gỡ ra tóc vô cùng bẩn trên mặt hắn.
Một gương mặt mũm mỉm từ từ lộ ra, duy chỉ có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng ngập nước, mười phần đáng thương. Theo dáng vẻ này, bước đầu có thể phán đoán là thiếu niên thuộc người bình thường, bộ dáng chẳng qua trên dưới mười ba tuổi. Toàn thân hắn run rẩy, đôi mắt to vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm Hoàng Khinh Vãn, "Nguyệt Nguyệt, ngươi thật sự không nhận ra ta sao?"
Hoàng Khinh Vãn gãi gãi đầu, buông đuôi của hắn ra, xem chừng đây cũng là người quen cũ của Cơ Vãn Nguyệt, đang lúc muốn hỏi thêm, đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân liên tiếp truyền đến.
Tiểu gia hỏa lập tức nấp phía sau lưng Hoàng Khinh Vãn vô cùng đáng thương, run rẩy nói, "Bọn chúng tới."
Hoàng Khinh Vãn nheo mắt lại, nhìn phía ben ngoài Tiêu Vân Điện, chỉ gặp mấy người đang mặc trang phục lộng lẫy vây quanh Cơ Linh Tuyết đi tới.
"Ở đằng kia!, cũng dám trốn!" Một thiếu niên trong đó vẻ mặt lạnh lùng cáu kỉnh quát lớn.
"Lá gan không nhỏ, dám trốn đến nơi này!" Một người khác kêu gào.
" Phế vật chết tiệt, ngươi cho rằng trốn đến nơi này sẽ không sao hả?" Một thiếu nữ trong đó cười lạnh, mắt liếc Hoàng Khinh Vãn, chỉ về phía nàng nói, "Ả bây giờ cũng giống như ngươi, là một phế vật, lấy cái gì bảo vệ ngươi!"
Cơ Linh Tuyết đứng ở trong đám người này, ánh mắt cực độ lạnh lùng và khinh thường, lúc trước Hoàng Khinh Vãn khiến cả đám Hoàng tộc bọn họ quỳ ròng rã một tháng tại cửa hoàng cung, cơn giận này ả đang lo không có chỗ phát tác.
Phải hoan hô phế vật chết tiệt này, hôm nay lại tìm tới phế vật giống như hắn, muốn tìm người bảo vệ? Hừ, ả hôm nay phải đem hai tên phế vật này trừng trị cùng một chỗ!
"Nguyệt Nguyệt, ngươi đi nhanh đi, không cần lo cho ta." Mặc dù toàn thân thiếu niên bẩn thỉu kia cứ run rẩy, lại kéo kéo ống tay áo Hoàng Khinh Vãn, kêu nàng mau trốn.
Hoàng Khinh Vãn hừ lạnh một tiếng, không hề ghét bỏ người vừa hôi vừa thối của hắn, kéo hắn đến bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người, "Các ngươi còn không chưa quỳ đủ sao!"
Sắc mặt bọn họ một trận tái xanh, quỳ suốt một tháng ở trước cửa hoàng cung, quả thực là sỉ nhục lớn nhất đời này của bọn hắn, phế vật kia mở miệng một câu lại thọt trúng chỗ đau.
"Thập Thất, ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác, tên vô dụng này, hôm nay chúng ta nhất định phải mang đi." Cơ Linh Tuyết lạnh lùng nói ra, thái độ cực kỳ cao ngạo.
"Ngày đó tại Sùng Hoa Bảo Điện, ta không phải đã nói rằng sau này nhìn thấy ta phải đi vòng?" Giọng nói cảu Hoàng Khinh Vãn lạnh lùng như băng, nhìn bọn người chằm chằm.
"Hôm nay chúng ta bắt tên vô dụng này trở về, nếu ngươi ngăn cản, thì thu dọn cả ngươi cùng một lúc!" Lúc này nhóm người căn bản là không để Hoàng Khinh Vãn vào trong mắt.
Toàn bộ Hoàng Triều Thánh Nguyệt đều biết, nàng và hoàng hậu đã thất sủng, hoàng chủ bây giờ cũng không qua thăm các nàng, huống chi hôm nay hoàng hậu vốn dĩ cũng không ở trong cung.
---
Chú thích:
(1)Thiết hồ: một cái bình làm bằng sắt