Cho dù bọn họ động đến tên phế vật này, cũng không ai dám nói gì.
"Nguyệt Nguyệt, ngươi đi nhanh đi, bọn họ rất đáng sợ." Thiếu niên bẩn thỉu lo lắng nhìn nàng.
"Sợ cái gì!" Hoàng Khinh Vãn lạnh lùng quát một tiếng, mặt thiếu niên sưng phù, một chỗ xanh một chỗ tím, chỗ da lộ ra ngoài cũng có không ít vết thương, tinh thần vô cùng ủ rũ, lá gan lại càng giống như một con mèo nhỏ, hiển nhiên là ngày thường chịu không ít áp bức. Hoàng Khinh Vãn lại sinh ra cảm giác thương hại với thiếu niên này, ngay cả chính mình cũng không biết vì sao.
Cơ Linh Tuyết liên tục cười lạnh, "Ngươi đã cố chấp ngăn cản chúng ta, vậy thì cũng đừng trách chúng ta không khách khí!"
Ả vừa dứt lời, hai thiếu nữ sau lưng cười âm hiểm cùng nhau tiến lên, đối phó hai tên vô dụng không đến mức khiến bọn họ phải dùng đến pháp thuật.
"Đồ rác rưởi chết tiệt, còn dám trốn! Trốn này! Trốn này! Rác rưởi!" Hai thiếu nữ cười lạnh, một người rút ra một cây roi đen, hung hăng quất về phía Hoàng Khinh Vãn. Roi từ hai phía tiến đến, căn bản không hề muốn tránh né Hoàng Khinh Vãn.
"Nguyệt Nguyệt, cẩn thận!" Thiến niên bẩn thiểu mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng lại ôm Hoàng Khinh Vãn vào trong ngực.
"Chát!”
Hai cây roi hung hăng đánh lên người thiếu niên, đánh đến da tróc thịt bong, tóe ra một vệt máu tươi.
Thiếu niên đau đến nhe răng trợn mắt, toàn thân vẫn đang run rẩy như cũ, giọng nói khẽ vang lên nói với Hoang Khinh Vãn đang ở trong ngực , " Nguyệt Nguyệt, da của ta rất dày, không sợ."
Hoàng Khinh Vãn đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói, trong đầu lại hiện lên vài hình ảnh rời rạc, lại có liên quan đến thiếu niên trước mặt. Tựa hồ là ký ức của Cơ Vãn Nguyệt, nhưng không biết tại sao lại xuất hiện trong đầu của nàng.
"Ha ha, thật sự là huynh muội tình thâm nha." Những người kia cười khẩy, giống như trò cười.
"Ghê tởm!" Hai ả thiếu nữ thét lên, vung roi lên lại hướng về phía Hoàng Khinh Vãn.
"Mẹ nó! Đánh thành nghiện phải không!" Đôi mắt đỏ lạnh lùng, Hoàng Khinh Vãn duỗi tay ra, nắm thật chặt hai đầu roi đen vừa quất tới ở trong tay, nàng phát ra một câ chửi đổng thô tục hiếm thấy trước mặt bọn chúng.
Hai ả kia sững sờ, bọn họ đều là tinh linh sư cấp thấp, sử dụng toàn lực vung cái roi này ra, lại bị một cái phế vật bắt lấy dễ như trở bàn tay?
Chuyện này sao có thể? Mặc dù không sử dụng thuật pháp, thế nhưng đó vẫn là thực lực của tinh linh sư.
Hoàng Khinh Vãn lạnh lùng nhìn bọn họ, một đám chó chết ỷ thế hϊếp người, dám bắt nạt trên đầu nàng, chờ xem nàng thu dọn từng người một!
Bàn tay ngọc giơ lên, hai đầu roi đen trên tay của hai ả kia đều bay vào trong tay của Hoàng Khinh Vãn.
"Cầm lấy!" Hoàng Khinh Vãn đưa một cây roi vào tay của thiếu niên bẩn thỉu, mình cũng cầm một cái roi.
"Nhớ kỹ, người khác đánh ngươi một roi thì phải trả lại hắn một trăm roi!" Hoàng Khinh Vãn híp mắt, trong lúc nói chuyện roi trong tay đã vung ra. Cây roi đen trên không trung vẻ ra một đường cong xinh xinh đẹp, mang ra mấy phần hơi lạnh thấu xương.
"Chát…”
Một roi đánh hai người, quất vào khuôn mặt như hoa như ngọc của hai ả thiếu nữ đến nứt ra.
Vạch trần người khác chuyên vạch chỗ yếu, đánh người chuyên đánh mặt, đây là nguyên tắc làm việc của Hoàng Khinh Vãn từ trước đến nay.
"Chát. "
Đám đông còn chưa kịp phản ứng, lại nghe một tiếng roi vang lên, mỗi lần Hoàng Khinh Vãn ra tay đều mạnh hơn, đem nửa ben mặt còn lại của hai ả kia quất đến biến dạng , khiến cái cằm đều bị quất trật khớp, lúc này hai thiếu nữ kia đều đau ngay cả lời cũng nói không được, quai hàm không thể khép lại.
"Thập Thất, ngươi thật quá đáng!"