Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 80: Thể chất Thánh Linh

Trong đầu của nàng, hiện lên mấy hình ảnh, lần này không còn mơ hồ. Nàng rõ ràng trông thấy Cơ Vãn Nguyệt chân chính ngồi yên tĩnh bên trong núi non sông suối, hết thảy tinh hoa sinh mệnh tuôn ra trong cơ thể nàng, giúp nàng mở ra một cái lại một cái cửa ải.

Trong lòng Hoàng Khinh Vãn kinh hãi, đôi mắt đỏ sậm đột nhiên mở ra, khó trách Cơ Vãn Nguyệt tu thần tốc như thế, thân thể của nàng lại còn có bí mật như vậy không muốn người khác biết. Hấp thu linh khí trời đất để bản thân sử dụng, mở ra trùng điệp cửa ải một đường thuận lợi hướng về phía trước.

Đây cũng là thể chất thánh linh sao? Dung nhập thiên nhiên trời đất, vạn vật đều là đối tượng phát ra linh lực. Nếu thật sự là như thế vậy thì quá kinh khủng.

Tùy thời có thể tu, tùy chỗ cũng có thể tu, thiên địa bất diệt tu vi bản thân sẽ không ngừng nghỉ.

Người này chính là Cơ Vãn Nguyệt, quả nhiên không hổ một đời kiêu nữ ngút trời.

Hoàng Khinh Vãn hít vào một hơi thật dài, toàn bộ ánh sáng chung quanh cơ hồ tràn vào trong cơ thể của nàng, chậu hoa hồng trước cửa sổ kia, nhưng lại không héo tàn chỉ là màu sắc thoáng mờ đi một chút, cũng không lâu lắm lại tự động khôi phục.

"Hấp thu linh khí vạn vật mà không tổn thương bản thể của nó, quả nhiên thần kỳ."

Sương mù dày đặc trong cơ thể Hoàng Khinh Vãn tiêu tán đi rất nhiều, ánh sao yếu ớt cũng sáng không ít. Nàng cảm giác toàn thân tinh lực dồi dào, mỗi một tế bào đều đang tiếp thụ lấy gột rửa của tự nhiên, cảm giác này tựa như có một luồng gió mát thổi qua vô cùng thoải mái.

Lúc ý thức quay trở về, trong cơ thể của nàng lại khôi phục một mảnh tối tăm như cũ, mà luồng sức mạnh kia lại không biến mất. Hoàng Khinh Vãn mừng thầm, mặc dù bị Thánh Nguyệt Thần thú dán cái danh hiệu phế vật, nàng cũng không e ngại nửa phần.

Hoàng Khinh Vãn không tin trời, không tin đất, không tin thần phật, chỉ tin chính mình.

Mệnh ta do ta không do trời, phế vật sao, ngày sau tên phế vậy này chắc chắn làm kinh ngạc ánh mắt của tất cả mọi người!

. .

Người đến Hoàng Triều Thánh Nguyệt để cầu thân Cơ Bích Cầm càng ngày càng nhiều, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, các đại hoàng triều, phe phái trên mảnh đất này hầu như đều cử ra hoàng tử ưu tú hoặc người thừa kế mình đến đây.

Ánh mắt Cơ Bích Cầm lại rất cao, không có một người nào lọt vào mắt ả.

. .

Một bên đông như trẩy hội, một bên khác ở trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Tiêu Vân Điện giống như chân chính trở thành một nơi cách biệt, trong hoàng cung Thánh Nguyệt náo nhiệt phồn hoa, lại y như một mảnh đất hoang.

Trong khoảng thời gian này Khương Văn Tĩnh và Lục Y có việc tạm thời rời khỏi Hoàng Triều Thánh Nguyệt. Trái lại Hoàng Khinh Vãn nhàn rỗi đến vui vẻ, trong mấy ngày này lúc nghiên cứu đến mệnh tinh đã mở, sương mù dày đặc bao phủ trong cơ thể nàng giảm đi không ít, ánh sao càng ngày càng trở nên rõ ràng.

Mà bản thân nàng cũng càng ngày càng nhẹ nhàng linh hoạt, sức mạnh trở nên hữu dụng, thân thể nhỏ bé, tay không cũng có thể nâng lên một tảng đá lớn nặng mấy trăm cân, sức mạnh lớn đến biếи ŧɦái.

Không chỉ có thế, nàng phát hiện mình còn có thể điều động linh lực trong cơ thể, chuyện này khiến Hoàng Khinh Vãn rất hưng phấn.

Hôm ấy, Hoàng Khinh Vãn nghỉ ngơi trong nội viện ở Tiêu Vân Điện, một đầu nhỏ lông lá xồm xồmở phía sau một khối đá thận trọng quan sát nàng. Hoàng Khinh Vãn hơi híp mắt lại, cũng không lên tiếng.

Mấy ngày nay, nàng luôn luôn có loại cảm giác bị người khác rình trộm, kẻ nhìn trộm kia lá gan cực nhỏ, mỗi lần nàng làm ra một chút tiếng động, lại chuồn đi tựa như luồng khói.

Ngược lại lá gan của con hàng này hôm nay lại rất lớn, quan sát nàng ở khoảng cách chẳng qua hơn mười mét. Qua hồi lâu, kẻ nhìn trộm kia rốt cục tới gần một chút, cách nàng khoảng năm sáu mét.

Hoàng Khinh Vãn hơi nhếch khóe môi lên, đột nhiên nhảy dựng lên vọt tới.

"Á…” Chỉ nghe một tiếng rít lên, thứ bẩn thỉu kia không kịp đào tẩu bị Hoàng Khinh Vãn bắt quả tang.