"Chẳng qua là một đám bã đậu mà thôi, ta thật gai mắt." Hoàng Khinh Vãn ở trong ngực Khương Văn Tĩnh, kiên quyết lắc đầu, nhớ lại những tên nam tử sau lưng Cơ Bích Cầm lúc ấy, một đống cặn bã thật đúng là không lọt vào được đôi mắt của nàng.
"Ha ha." Khương Văn Tĩnh cười đến run rẩy cả người, xoa cái đầu nhỏ của nàng, "Cục cưng, chờ đến ngày nào đó ngươi coi trọng người nào thì nói cho mẫu thân biết một tiếng, mẫu thân cam đoan chuẩn bị tới tay cho ngươi."
Ta gạt bỏ… Sao lại nói nàng giống như tên hái hoa tặc? Hoàng Khinh Vãn nàng cũng không phải là không có ai muốn, lúc trước thiếu niên kia còn nói muốn cưới nàng kìa.
Sau một khắc, Hoàng Khinh Vãn lại sáng tỏ, chung quy là tâm tư Khương Văn Tĩnh cẩn thận, nhiều người đi cầu cưới Cơ Bích Cầm như vậy, lại không một người đề cập đến Cơ Vãn Nguyệt, vốn là kiêu nữ ngút trời, trong nháy mắt bị mọi người chế nhạo, khó tránh khỏi trong lòng nghĩ rằng không công bằng, Khương Văn Tĩnh sợ trong nội tâm nàng có bóng ma, mới nói như vậy.
Hoàng Khinh Vãn cười cực kỳ rực rỡ, cái đầu nhỏ nâng lên, "Được rồi, ta nhìn trúng người nào nhất định sẽ nói cho mẫu thân biết."
"Ha ha."
. .
Đêm đó, Hoàng Khinh Vãn đem ba viên hạt thánh quả dùng sợi tơ xuyên vào, làm thành một cái vòng tay, cài lên trên cổ tay. Hạt thánh quả Huyễn Linh sáng long lanh óng ánh, tản mát ánh sáng nhu hòa, giống như từng viên bảo thạch lộng lẫy. Ngoài cửa sổ, Thần Vương tinh và Thiên Vương Tinh hỗ trợ lẫn nhau, bên trên đất rộng tung xuống một mảnh ánh bạc sáng trong.
Trước mắt một chậu hoa hồng không biết tên đang nở rộ, nhiễm lên mấy tia linh khí, cực kỳ giống một đóa hoa tiên.
Trong cơ thể Hoàng Khinh Vãn, từng tia tinh khí đang chuyển động, tay nàng chỉ khẽ nhúc nhích, ánh sáng bạc trên đóa hoa kia lại giống như là từng dòng nước ấm thuận theo ngón tay nhanh chóng chui vào trong thân thể nàng.
Trong thoáng chốc Hoàng Khinh Vãn sững sờ, giống như thần thức mở ra, nàng càng nhìn lại thấy một mảnh đen kịt trong cơ thể của nàng, có vài tia ánh sáng của ngôi sao yếu ớt lóe ra. Chỉ là ánh sao kia giống như bị sương mù dày đặc che khuất, lộ ra mười phần mơ hồ.
Nàng đột nhiên liền nhớ lại Đế Thiên Thí. Thiếu niên kia từng nói, muốn giúp nàng khởi động lại mệnh tinh. Ở chỗ này lâu như vậy, nàng cũng coi là biết rõ khởi động mệnh tinh là như thế nào.
Trên Tử Vi Tinh, mỗi Tu Linh Sư đi qua cửa ải đầu tiên chính là khởi động mệnh tinh. Thân thể con người, giống như một mảnh tiểu vũ trụ. Cái gọi là mệnh tinh, chính là trong mảnh vũ trụ tối tăm khởi động ánh sáng nguyên sơ nhất.
Mệnh tinh là căn cơ của Tu Linh Sư, không tinh thì sẽ không có ánh bình minh, không có nhật nguyệt, mệnh tinh mở ra, lập tức trở thành một Tinh Linh Sư, có thể tự mình điều động một chút linh lực.
Cảnh giới cơ bản của Tu Linh sư là Tinh Linh sư, Nguyệt Linh sư, Nhật Linh sư, Nguyên Linh sư, Địa Linh sư, Thiên Linh sư, Đạo Linh sư, Đại Linh sư các loại. Mỗi cảnh giới đều có ba cấp bậc, cấp thấp, cấp trung và cấp cao.
Cảnh giới đạt tới đại viên mãn có thể nhanh chóng trở thành cảnh giới Tu Linh Sư tương ứng. Chỉ có đạt tới giai đoạn đại viên mãn cấp cao của một cảnh giới, thì mới có thể tu linh cảnh giới kế tiếp.
Cơ Linh Tuyết đã là một Nhật Linh sư cấp trung. Cơ Bích Cầm là Nguyên Linh sư cấp thấp, Cơ Minh là Thiên Linh sư cấp trung, trong hoàng tử công chúa là người có tu vi cao nhất.
Mà Cơ Vãn Nguyệt hơn bảy tuổi đã là một Địa Linh sư cấp cao, nếu tu linh hai trăm năm, tu vi tuyệt đối sẽ đem Cơ Minh ném xa vạn dặm.
Hoàng Khinh Vãn híp mắt, ánh sao theo ánh sáng bạc tiến vào trong cơ thể nàng càng ngày càng rõ ràng, giống như có sức mạnh vô tận, đang dâng lên trong cơ thể nàng, xông phá sương mù dày đặc kia, tô ánh sao thêm sáng chói.
Đầu tiên là một đóa hoa có linh khí, sau đó là hết thảy linh khí trên những sinh vật có trong nội viện toàn bộ hướng phía của nàng dũng mãnh lao tới, làm toàn thân Hoàng Khinh Vãn vô cùng dễ chịu.