Trong cơ thể Hoàng Khinh Vãn, có một ngôi sao ánh sáng mỏng manh xuất hiện mặc dù cực kỳ yếu ớt. Trong đôi mắt màu tím sẫm kia của Đế Thiên Thí lại phóng ra từng tia sáng khác thường nhè nhẹ.
Môi anh đào cuối cùng cũng giương lên kéo ra độ lớn nhu hòa nhất, ngón tay ngọc chưa dừng lại, tiếng đàn giống như một khúc an hồn không ngừng vì Hoàng Khinh Vãn mà tẩy luyện căn cốt.
Tiểu bảo bối, lần sau khi gặp lại, hi vọng ngươi có thể làm cho ta kinh hỉ.
"Khanh..." Âm thanh giống như dây đàn bị đứt, đôi mắt đỏ sậm đột nhiên mở ra .
Tia nắng xuyên qua khe hở lá sen chiếu xuống dưới, chiếu vào dung nhan khuynh thành dễ thương của nàng, Hoàng Khinh Vãn dụi mắt, nhìn bốn phía chung quanh.
Là ao hoa sen kia.
Toàn bộ những chuyện vừa rồi chỉ là giấc mộng sao? Nàng sờ lên cái mũi đẹp đẽ tinh xảo, chóp mũi lành lạnh, tựa hồ còn lưu lại hơi thở của yêu nghiệt khuynh quốc kia.
"Thiếu niên?" Nàng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ kêu vài tiếng.
Đáp lại nàng, cũng chỉ là âm thanh sóng nước "tất tất tốt tốt".
"Kì quái!" Hoàng Khinh Vãn nói một mình, hết thảy những chuyện xảy ra vừa rồi đều hết sức chân thật.
"Đông đông đông..." Khi nàng đứng dậy từ trên con thuyền, đột nhiên trên người rơi ra ba hạt màu đỏ .
"Ta xem..."
Lập tức hai mắt Hoàng Khinh Vãn tỏa sáng, nhặt lên hạt đã rơi vào trong thuyền con, mỗi một viên đều đỏ như bảo thạch thông thấu, khí tức bên trên và thánh quả Huyễn Linh không khác nhau.
"Hửm? Phía trên mỗi hạt đều có chữ viết." Hoàng Khinh Vãn im lặng, mấy chữ ngang ngược chỉnh chỉnh tề tề khắc vào phía trên ba cái hạt nối liền nhau là: "Tiểu bảo bối, chờ ta."
Ách…
Trán Hoàng Khinh Vãn hiện ra ba đường hắc tuyến, "Thiếu niên, ý của ngươi là sao?"
Nàng vuốt trán, giống như chợt tỉnh ngộ, ngửa mặt lên trời thét dài, "Thiếu niên, mật rắn của ta đâu, quả hồng của ta đâu?" Mẹ nó, để lại cho ta ba viên hạt có tác dụng quái gì!
...
"Công chúa điện hạ…” Xa xa, Lục Y chèo thuyền đến, thấy bộ dáng Hoàng Khinh Vãn một phen đấm ngực dậm chân, lập tức cảm thấy buồn cười.
"Công chúa điện hạ, nên về rồi, nương nương lo lắng cho ngươi."
Tiêu Vân Điện, trên người Khương Văn Tĩnh là bộ váy, một đầu tóc xanh không có bất kỳ trang sức gì, khi Hoàng Khinh Vãn trở về, nàng đang cười đến vẻ mặt tươi đẹp như hoa.
"Cục cưng, đến đây, mẫu thân ôm một cái."
Hoàng Khinh Vãn im lặng, tuy nói thân thể nàng là tám tuổi, vị "Tiểu Nương thân" này nhìn dáng vẻ cũng bất quá chừng hai mươi, cũng so với nàng ở thế kỷ hai mươi mốt lớn hơn hai ba tuổi mà thôi, mỗi ngày bị một người chênh lệch không nhiều so với mình đối đãi như tiểu hài tử, thật đúng là khiến nàng cạn lời.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Hoàng Khinh Vãn vẫn ngoan ngoãn đi tới, một tay Khương Văn Tĩnh ôm lấy nàng vào trong ngực, nhéo nhéo mặt của nàng, "Ái chà, cục cưng thích Thiên Lang thế tử sao?"
Hoàng Khinh Vãn, "..."
Thiếu niên đẹp như vậy, có thể không khiến người ta yêu thích cũng khó khăn.
"Mẫu thân, trước kia thiếu niên này và ta là quan hệ như thế nào?"
"À, chuyện của tiểu hài tử các ngươi, ta không rõ lắm." Khương Văn Tĩnh xoa cái đầu nhỏ của nàng, "Ngược lại, thật ra ta cảm thấy đứa nhỏ kia không tệ, chỉ là trước kia ngươi không thể nào yêu thích hắn."
Hoàng Khinh Vãn âm thầm liếc mắt, Cơ Vãn Nguyệt lúc trước thật không có mắt nhìn, yêu nghiệt tuyệt sắc bực này đưa tới cửa, không cần thì quá lãng phí.
"Mấy ngày nay, có không ít người đến hoàng triều cầu hôn Cửu công chúa, thế nào, trong đó có người nào ngươi coi trọng không?"
"Ách…" Hoàng Khinh Vãn lại lần nữa không có gì để nói. Mẹ nó, người ta tới cửa để cưới Cửu công chúa, nàng quan tâm cái rắm gì, Tiểu nương thân này cũng quá đặc biệt, hẳn là nếu nàng coi trọng người nào, vẫn phải đem người đó đoạt về.